Từ từ mặt trời ngả về tây, hai người họ đã chia tay gần một ngày.
Suốt một ngày, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy mình như ở trong mộng, trong lòng chỉ còn lại biểu tình tuyệt mỹ của Ngôn Tây Thành vào ngày hôm qua, khi nhớ lại làm hắn xấu hổ muốn chết đi được, làm cảm xúc hắn rối loạn, không thể nào bình tĩnh.
Sớm đem tất cả tình cảm đặt trên người Ngôn Tây Thành, hoàn toàn có thể giao sinh mạng của mình cho y, Đoạn Thuấn Kiệt không nửa phần do dự. Duyên phận này giống như một đóa hoa ở xa mạc hơn hai mươi năm mới nở hoa, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt trở tay không kịp, tâm hoảng ý loạn nhưng cũng vô cùng hạnh phúc, vui sướng.
Hoàng hôn sắp tới, Đoạn Thuấn Kiệt ngồi trong doanh trướng không yên. Ngày hôm qua khi chia tay hắn đã ước hẹn gặp Ngôn Tây Thành vào lúc này, tuy rằng vẫn chưa tới thời gian hai người họ ước hẹn, nhưng tâm hắn đã sớm bay tới bên y.
Vội vàng chấm dứt cuộc thảo luận với các phó tướng, Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng chạy về doanh trướng cởi bỏ áo giáp nắm dây cương của Tòng Vân chuẩn bị ra ngoài. Thấy hắn chuẩn bị đi, Nhật nhi nhịn không được biểu tình kinh ngạc hỏi: “Tướng quân, ngài không dùng cơm sao?”
“Không được, ta có việc, ngươi đêm nay không cần chờ ta, ngươi cứ đi ngủ trước đi!” Cố gắng che dấu tâm tình hạnh phúc của mình, Đoạn Thuấn Kiệt dùng thanh âm bình tĩnh căn dặn, không đợi Nhật nhi trả lời liền nhanh chóng rời doanh trại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-anh-hung/2813576/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.