Đêm nay, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tới đúng hẹn chờ Ngôn Tây Thành.
Ngồi đợi một lúc sau, lại thủy chung chưa thấy Ngôn Tây Thành đâu.
Tuy rằng luôn an ủi chính mình không có việc gì, nhưng thâm tâm của Đoạn Thuấn Kiệt vẫn luôn sợ hãi. Miên man suy nghĩ sợ Ngôn Tây Thành gặp nguy hiểm, hắn càng nghĩ thì càng thấy loạn, cơ hồ đã sắp chịu không được.
Tuy chỉ là bằng hữu gặp mặt, nhưng nét đẹp của Ngôn Tây Thành cùng với vẻ thần bí của y đã chiếm hết tâm tư của hắn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt ngày càng sợ mình sẽ chiếm đắm vào mối duyên phận này.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngôn Tây Thành mới vội vàng chạy tới.
“Thực xin lỗi, ta có công việc nên đã tới trễ, đã làm cho Đoạn huynh đợi lâu.” Ngôn Tây Thành vừa đến liền vội giải thích, thậm chí không kịp dùng ống tay áo lâu mồ hôi.
“Không quan hệ, dù gì ta cũng đến trễ, đợi không bao lâu.......” Đoạn Thuấn Kiệt làm bộ thần thái thoải mái, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra, không khỏi cười nhạo chính mình chỉ đợi một lát đã suy nghĩ miên man.
“Chúng ta đi thôi.” Ngôn Tây Thành ổn định thần thái, lấy tay cầm ***g đèn chỉ hướng cho đối phương.
“Đi? Đi nơi nào?” Hoàn tòan yên lòng, Đoạn Thuấn Kiệt làm vẻ mặt ngơ ngác.
Ngôn Tây Thành không nhịn được nở nụ cười. “Ngốc tử, không phải đã nói đến nhà ra sao!”
“Nga….” Bị mắng, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn ngây ngốc gật gật đầu, đi theo phía sau Ngôn Tây Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-quoc-anh-hung/2813568/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.