- Lan Nhi..
Phong Nguyệt Lam hơi nhíu mày, hắn đang gọi nàng sao? Nàng nghiêng đầu
- Tên ta không có chữ Lan, ngươi nhầm người rồi! Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi, muốn sống thì ta có thể thả ngươi bằng không ngươi sẽ chết..
- Ngươi...- Sở Dĩ Mạch nhìn nàng, khuôn mặt này rất giống muội muội của hắn nhưng mà người trước mắt khiến hắn có cảm giác gần gũi lại xa lạ vô cùng - Ngươi sao lại muốn thả ta ra?
- Không biết..- Nàng mở lời, thật sự nàng cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa, có cái gì đó nói nàng phải khiến hắn an toàn
- Ta có thể tin ngươi sao? Dù sao ngươi cũng là hoàng hậu của Bắc Yến à không Kỳ Lam này, ngươi còn không muốn giết ta? - Sở Dĩ Mạch cười nhạt, trước sau gì hắn cũng sẽ chết
- Ta sẽ không giết ngươi, chàng ấy cũng vậy..- Phong Nguyệt Lam nói chắc chắn, chàng ấy chỉ có thể là Mạnh Thiên Kỳ
Sở Dĩ Mạch nhìn sang chỗ khác. Rời đi sao? Nam Sở đã mất, hắn chẳng qua muốn tìm muội muội của mình nên mới đi đánh chiếm Bắc Yến, không ngờ..Hắn giờ có lẽ chẳng còn gì nữa, chết đối với hắn đơn giản chỉ là sự giải thoát
- Ta sẽ cho ngươi một số tiền, cho ngươi một nơi an nhàn để sống. Đừng bao giờ quay lại đây..- Mạnh Thiên Kỳ mặc trường bào đi vào, giọng nói uy nghiêm đôi phần nhường nhịn
Phong Nguyệt Lam thấy hắn hơi mỉm cười đi tới. Mạnh Thiên Kỳ gật đầu với nàng nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-phi-thien-ha/1867813/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.