Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Tự Hỉ thức dậy muốn kiểm tra những nốt ban đỏ trên lưng xem đã tiêu hết chưa, vì vậy bèn lấy hết dũng khí nhấc vạt áo lên.

Vẫn còn một ít nốt đỏ li ti nhưng cũng đã lặn đi kha khá, hơn nữa cũng không còn cảm thấy ngứa ngáy nữa. Phó Tự Hỉ nhìn chúng mà muốn nổi da gà, nhanh tay kéo áo xuống.

Sau đó cô xoay người về hướng ban công, trong lòng thầm nghĩ không biết sau khi qua một đêm thì biển lớn có thay đổi không nhỉ? Vì thế cô nàng ôm lấy Đại Hùng Bảo Bảo xuống giường chạy về hướng ban công. Vừa mở cửa, một làn gió biển nhẹ nhàng lùa vào, trong lành thanh mát khiến Phó Tự Hỉ thích ý hít một hơi thật sâu.

Xa xa đường chân trời, ánh bình mình vừa ló dạng một màu đỏ rực. Dần dần, xuất hiện vài tia sáng vàng nhạt từ từ lóe sáng rồi nhuộm màu cả một vùng trời.

Phó Tự Hỉ nhìn vào con gấu bông cười thật vui vẻ “Mẹ ơn, biển lớn sau khi thức dậy nhìn thật là đẹp mẹ nhỉ!”

Sau khi ngắm nghía thỏa thuê, Phó Tự Hỉ vào phòng tắm sửa soạn, rửa mặt.

Thời điểm thay quần áo, cô nàng nhắm tịt cả hai mắt, sau đó cầm lấy áo khoác, mau chóng mặc vào với tốc độ nhanh nhất có thể.

Một lúc sau, khi xong xuôi mọi việc, Phó Tự Hỉ cầm di động lên kiểm tra thì phát hiện hết pin. Vì vậy bèn lục bao hành lý tìm dây sạc và để di động lại trong phòng.

Khi ra khỏi cửa phòng, cô đang thầm xác định phương hướng để đi đến thì cửa phòng đối diện đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Phó Tự Hỉ sửng sốt “Hạ Khuynh, buổi sáng tốt lành!”

Hạ Khuynh không nhìn được véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Chào buổi sáng, lưng em còn cảm thấy ngứa nữa không?”

Phó Tự Hỉ lắc đầu, sau đó lại gật đầu “Còn có một chút, nhưng em không dám nhìn đâu a…”

Nghe vậy anh nắm tay cô kéo vào phòng ngủ “Vào phòng để anh kiểm tra một chút. Xem ra hôm nay em không thể ra ngoài phơi nắng nữa rồi.”

Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn nhấc vạt áo lên cho anh xem, sau đó nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao em không thể đi phơi nắng vậy?”

“Bởi vì nóng thì sẽ càng ngứa.”

Cô đã hiểu “Hèn gì khi em dùng nước ấm để rửa nó thì càng rửa càng cảm thấy ngứa a!”

“Ngu ngốc.” Hạ Khuynh trông thấy những nốt mẩn đỏ đã được cải thiện thì lúc này mới nhẹ nhõm yên tâm, tay ôm eo Phó Tự Hỉ véo nhẹ vài cái.

Kết quả một lúc sau nghe được tiếng rên khẽ của Phó Tự Hỉ. Hạ Khuynh bị âm thanh gợi cảm này làm cho mê muội.

Anh ôm chặt thắt lưng cô, bế lên ép sát vào tường, sử dụng đầu lưỡi cạy hai cánh môi nhỏ xinh di chuyển sâu vào bên trong, trằn trọc liếm mút.

Nụ hôn lần này mang đậm hương vị sắc tình.

Hai người gắn bó như môi với răng, dây dưa quấn quýt phát ra âm thanh ái muội khiến cho Phó Tự Hỉ nghe được cũng cảm thấy xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng.

Một lúc sau, cô nàng bắt đầu phản kháng.

Anh cười xấu xa, càng ép thân thể cô sát vào mình hơn, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng rời môi cô từ từ lướt xuống phía dưới cổ, đầu lưỡi lướt nhẹ, trúc trắc gặm cắn.

Phó Tự Hỉ bị ép buộc ngẩng đầu lên, vừa thở dốc vừa nói: “Hạ Khuynh, em muốn đi ăn sáng…”

“Một lúc nữa sẽ thả em đi, ngoan nào bé cưng!” Anh thuận tay kéo cổ áo Phó Tự Hỉ xuống, đầu lười xẹt qua xương quai xanh.

Đồng thời bàn tay còn lại lần mò xuống bầu ngực no đủ của cô, chui vào nội y xoa nắn hai quả đào chín mọng hấp dẫn mê người, ngón tay cái khều khều lên đỉnh nhọn, sau đó còn cảm nhận được cô vì những động tác khiêu khích của anh mà cũng trở nên động tình.

Hạ Khuynh rất hài lòng đối với phản ứng của Phó Tự Hỉ, động tác càn rỡ càng cố ý gia tăng thêm sức lực.

Hai luồng mềm mại của Phó Tự Hỉ vừa đầy đặn vừa mềm mại, bị móng vuốt của Hạ Khuynh xoa nắn thành đủ hình đủ dạng.

Cô bỗng cảm thấy từ ngực truyền đến một cảm giác thật là kì quái, nhỏ giọng van xin anh: “Hạ Khuynh, đừng sờ nữa mà…”

Anh không quan tâm, cánh môi chuyển hướng xuống phía bầu ngực, phối hợp với tay một bên xoa nắn một bên gặm nhấm “Bé cưng, anh yêu em đến chết mất…”

Sau khi nghe được những lời này, Phó Tự Hỉ giãy giụa, ngạc nhiên nhìn thẳng vào mặt anh “Hạ Khuynh… Hạ Khuynh… anh thích hai cái này lắm sao?”

Hạ Khuynh ngẩng đầu lên, hôn chụt vào má cô “Hạ Khuynh thích Phó Tự Hỉ.” Phó Tự Hỉ nghe vậy thì sửng sốt một hồi thật lâu. Hạ Khuynh cũng không chú ý, chỉ tiếp tục vùi mặt vào ngực cô tưởng thức mĩ vị, tay kia thì xoa xoa bờ mông cong của Phó Tự Hỉ.

Cô nàng cứ ngơ ngác để mặc anh ăn đậu hũ thỏa thích, chờ sau khi phục hồi tinh thần, kích động nhìn anh “Hạ Khuynh, anh đối với em rất tốt, nên em cũng đối xử với anh thật là tốt.”

Trái tim Phó Tự Hỉ bỗng đập nhanh hơn một nhịp, trong nhận thức của cô, “thích” là một từ ngữ thân mật lại kỳ diệu vô cùng.

Thì ra là do Hạ Khuynh thích cô nên muốn ở cùng một chỗ với mình!

“Muốn đối xử tốt với anh sao? Vậy bé cưng cho phép anh ăn nhé!” Giọng anh nghe có chút nặng nề.

“Hả?” Phó Tự Hỉ ngây người.

Hạ Khuynh thật sự là yêu chết mất cái bộ dáng ngây thơ đáng yêu này của Phó Tự Hỉ. Anh lại bắt đầu suy nghĩ một chút…

Ra vẻ quân tử để làm gì? Bé cưng của anh vừa mềm mại vừa hấp dẫn như vậy nên sớm quẳng lên giường rồi ‘chén’ sạch sẽ, sau đó mỗi buổi sáng đều được nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô này của cô ấy khi vừa rời giường.

Thật sự là đáng yêu chết đi được! Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ thế thôi, anh biết rõ hiện tại vẫn chưa đến lúc… Chứng dị ứng của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ sợ không khí nóng quá cô ấy lại tái phát.

Hạ Khuynh ôn nhu nói: “Bé cưng qua đây ‘gặm’ anh một cái, rồi anh sẽ dẫn em đi ăn sáng… được không?”

Phó Tự Hỉ trợn tròn mở to hai mắt “Em ‘ăn’ anh, anh không giận sao?”

“Không giận, về sau cũng sẽ không bao giờ giận.”

Cô yên tâm nở nụ cười: “Đúng rồi! Không thể lúc nào anh cũng ‘ăn’ em mà em lại không được ‘ăn’ lại anh, đúng không, hì hì!”

“…” Hạ Khuynh dở khóc dở cười, nhìn Phó Tự Hỉ nở nụ cười mị hoặc dụ dỗ: “Đến đây nào bé cưng của anh!”

Thật ra kĩ thuật hôn môi của Phó Tự Hỉ giống như đang gặm thức ăn, mặc dù ban đầu cô là người chủ động, nhưng kết quả cuối cùng cũng vẫn bị Hạ Khuynh đè ép đảo khách thành chủ.

Cô bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn nằm úp sấp tựa vào lòng anh, đứng cũng không vững đành phải tì vào hai vai anh để chống đỡ.

Hạ Khuynh vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng Phó Tự Hỉ đã đồng ý xác lập mối quan hệ này, nhưng cô nàng chưa bao giờ chủ động ôm anh. Cô luôn ngoan ngoãn nghe theo anh nhưng cũng không bao giờ đáp lại.

Nên đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động. Hạ Khuynh rất hài lòng đối với sự tiến bộ này.

Sau khi hai người vành tai chạm tóc mai dây dưa một lúc lâu, Hạ Khuynh lại dặn dò Phó Tự Hỉ đừng nói với Lương San về chuyện của họ.

Phó Tự Hỉ cũng gật gật đầu, sau đó cùng anh đi ra phòng khách. Lương San vẫn còn chưa ra khỏi phòng.

Căn biệt thự này bọn họ rất ít khi sử dụng, bình thường trừ lúc có người đến quét dọn vào một thời gian cố định thì không có người giúp việc ở bên cạnh. Hơn nữa cũng không có dự trữ sẵn thực phẩm, nên Hạ Khuynh muốn đưa họ đi ra bên ngoài dùng điểm tâm sáng.

Khi Lương San đi ra, Phó Tự Hỉ chạy đến chào bà.

Bà nhìn thấy hôm nay Phó Tự Hỉ lại mặc quần dài, nghĩ một lúc bà nói: “Ta vẫn còn mấy cái quần short vừa cỡ với con, Tự Hỉ, mau vào thay quần rồi chúng ta cùng đi ra ngoài.”

Phó Tự Hỉ lắc đầu “Phu nhân, con đang có bệnh.”

“A? Bệnh gì?”

“Dị ứng, con bị nổi rất nhiều rất nhiều nốt hồng hồng, còn thật là ngứa ngáy nữa…”

Lương San vội chạy đến cầm tay cô, nhưng đang ở trước mặt Hạ Khuynh, không dám mở quần áo của Phó Tự Hỉ ra xem, nên chỉ hỏi: “Nghiêm trọng lắm không? Ở đây chắc có dự trữ một ít thuốc, sau khi ăn sáng xong ta sẽ lấy thuốc cho con uống nhé.”

“Vâng ạ.” Phó Tự Hỉ trả lời, sau đó nhìn về phía Hạ Khuynh.

Phó Tự Hỉ nhõng nhẽo với Hạ Khuynh nói rằng mình đói bụng, muốn ăn điểm tâm.

Hạ Khuynh trả lời chờ Lương San ra sẽ cùng đi.

Sau khi nhìn thấy Lương San, Phó Tự Hỉ liền dùng ánh mắt long lanh mong chờ mà nhìn anh, rất hào hứng vì sắp được anh dẫn đi ăn điểm tâm.

Hạ Khuynh bắt được ý nghĩa của ánh mắt ấy, khóe miệng nhếch lên, nói với mẹ: “Mẹ, hay là chúng ta đi uống trà, dùng điểm tâm trước đi.”

“Được được.” Lương San cầm một cái ô nhỏ vừa đi vừa nói: “Tự Hỉ, dị ứng sẽ không được đi ra ngoài phơi nắng, khi tiết mồ hôi sẽ càng ngứa.”

Phó Tự Hỉ gật đầu.

Lúc ăn, Phó Tự Hỉ tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhìn một bàn đầy ắp điểm tâm rồi lại đưa mắt nhìn sang Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh đối với hành động này cảm thấy rất buồn cười “Phó Tự Hỉ, em muốn ăn gì thì cứ ăn thoải mái.”

Sau khi uống thuốc có vẻ cô cảm thấy rất đói bụng nên anh đã gọi rất nhiều món, có ý để cho cô được ăn no.

Phó Tự Hỉ nghe thấy anh nói như vậy thì yên tâm nhẹ nhàng thở phào.

Ban nãy khi vừa đi đến đại sảnh cô có trông thấy nhân viên phục vụ đẩy xe chất đầy những lồng bánh bao, lại nhìn sang bàn của những người khác cũng có, cảm thấy nó ăn sẽ rất ngon.

Sau đó lại phát hiện, Hạ Khuynh không chọn bánh bao, buồn bã nhìn anh chằm chằm.

Hạ Khuynh nhíu mày, hỏi: “Em lại muốn ăn cái gì?”

“Em muốn ăn bánh bao nhỏ kia kìa…”

Lương San phì cười “Tự Hỉ, con thật là sành ăn.”

Thế là Lương San gọi người phục vụ đang đẩy xe chất điểm tâm mang lên hai cái lồng bánh bao trắng mịn nóng hổi rất hấp dẫn.

Hạ Khuynh thực đồng ý với quan điểm của Lương San, Phó Tự Hỉ thật sự rất biết ăn.

Phó Tự Hỉ nhìn thấy bánh bao thì thật cao hứng, cầm lên ăn ngon lành, vừa ngọt vừa mềm. Vì thế nên đã ăn đến mấy cái.

“Phó Tự Hỉ, đừng mãi chỉ ăn bánh bao, ăn một chút thịt đi.” Hạ Khuynh đem thịt chuyển tới trước mặt cô.

Phó Tự Hỉ cong cong ánh mắt “Vân, thịt em cũng thích ăn.”

“…” Hạ Khuynh lười phải cùng cô nói tiếp.

Phó Tự Hỉ không thể đi ra phơi nắng, Lương San cũng không suy nghĩ nhiều, bà gọi điện thoại cho Tả Phóng, nói rõ tình huống với hắn.

Sau khi dùng điểm tâm xong, ba người trở về biệt thự.

Phó Tự Hỉ sau khi uống thuốc rồi lại nghĩ không ra có chuyện gì làm, thế là nói với Hạ Khuynh rằng mình muốn viết nhật kí.

Viết một trang cũng phải mất rất lâu, thế là thời gian chậm rãi trôi qua. Bữa cơn trưa Lương San định gọi Tả Phóng đến đây ăn cùng, nhưng bị Hạ Khuynh lạnh lùng cự tuyệt.

Sau khi ăn trưa Phó Tự Hỉ đi ngủ trưa, Hạ Khuynh thì gọi điện thoại cho Vương Thần.

Vương Thần nghe nói anh cũng đến đây, hứng trí bừng bừng “Thật là khéo! Tôi đang dẫn thằng nhóc Cố gia kia đến xem một căn hộ, cậu có muốn đến góp vui không?”

“Tôi đi đứng không tiện.”

“Không phải chứ đại ca? Lần trước gặp cậu cũng chẳng thấy cậu có vẻ gì là không tiện.” Bên này Vương Thần thừa dịp lại bỡn cợt anh vài câu.

“Chúng tôi sau khi xem nhà xong sẽ gọi cho cậu, giới thiệu thằng nhóc Cố gia kia với cậu. Nếu cậu muốn mở rộng thêm thị trường ở đây, có hắn giúp một tay sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

“Không thành vấn đề. Bất quá nơi này địa điểm vị trí tốt, rất có tiềm năng khai thác, chỉ sợ đã có người nhúng tay nhảy vào trước rồi.”

“Yên tâm, căn bản vẫn chưa có người động tay vào.”

“Hắn chọn cái nào?”

“Lô C hoặc là E.”

“Vậy tôi thật muốn xem hắn sẽ trang hoàng cải tạo ra sao.”

“Đến lúc đó nói tiếp.”

Thời điểm Hạ Khuynh ra khỏi cửa, Phó Tự Hỉ vẫn chưa ngủ dậy.

Anh tự lái xe đến địa điểm Vương Thần cùng một người đàn ông đang vai kề vai đi tới.

Anh thầm nghĩ, nếu cảnh này mà để Chu Phi Lương thấy được, nhất định sẽ có trò vui để xem.

Đây là lần đầu tiên Hạ Khuynh gặp mặt Cố Dĩ Huy.

Trong đám bạn của anh cùng lắm cũng chỉ là những kẻ có một chút tiền mà thôi. Nhưng Cố Dĩ Huy này còn là cán bộ cấp cao.

Nhưng mà cán bộ cấp cao anh tuấn tiêu sái gì đó, anh cũng chẳng thèm quan tâm.

Bộ dạng bình thường, cũng không có cái gì gọi là khí thế. Giống như một người qua đường Ất Giáp bình thường.

Hạ Khuynh cảm thấy, nếu Vương Thần muốn tìm cảm giác lạ chơi trò đồng tính thì cũng được thôi, nhưng với thẩm mỹ của hắn thì chắc chắn sẽ không chọn tên Cố Dĩ Huy này.

Bởi vì có Vương Thần làm cầu nối, Hạ Khuynh và Cố Dĩ Huy nói chuyện với nhau xem ra cũng hòa hợp.

Cố Dĩ Huy đem căm hộ vừa chọn cho Hạ Khuynh đánh giá, ôn hòa nói: “Nghe Vương Thần nói, ở phương diện này cậu là chuyên gia rất am hiểu.”

“Am hiểu hay không thì tôi không dám nhận, chỉ có một chút hứng thú với lĩnh vực này nên tìm hiểu kĩ hơn người khác mà thôi.” Hạ Khuynh cười.

“Bên kia đầu cơ phá giá rất ít, nên tôi quyết định chọn nơi này. Nhưng xem ra so với khu của cậu vẫn thua kém một chút.”

“Cũng không phải. Tôi và cậu ta vẫn chưa sửa chữa gì nhiều, vẫn để nguyên trạng như thế. Nơi này trang hoàng cải tạo lại chắc chắn cũng không kém.”

Hạ Khuynh gợi ý cho Cố Dĩ Huy một vài căn hộ kiểu mẫu để anh ta chọn cách tu sửa. Cố Dĩ Huy cẩn thận lắng nghe, cũng có lúc nêu ra một vài ý kiến của bản thân.

Cứ như vậy, ba người bọn họ hàn huyên một lúc lâu.

Vương Thần nhìn đồng hồ rồi đề nghị: “Hay là chúng ta cùng căn một bữa cơm, mọi chuyện đã bàn bạc giao dịch xong rồi, đã lâu tôi không cùng cậu chơi một bữa ra trò rồi đấy.”

Hạ Khuynh cười lại “Chính cậu muốn tìm cớ chơi bời thì đúng hơn, ông đây không cần thằng nhóc nhà cậu hầu hạ.”

“Cậu không cho tôi tiếp xúc với con nhóc kia thì đúng hơn.”

“Tìm vài em bốc lửa đến đây rồi ông sẽ cho cậu nhìn thỏa thích.”

“Dựa vào cái gì a.” Vương Thần tỏ vẻ không vui: “Con nhóc kia nhà cậu mà mặc bikini lượn qua lượn lại vài vòng ngoài bãi biển, ông đây đảm bảo với cậu máu mũi sẽ văng đầy đất ha ha.”

Hạ Khuynh cảnh cáo hắn “Thu hồi cái suy nghĩ thối tha của cậu lại cho tôi.”

Vương Thần quắc mắt nhìn trừng trừng “Anh em tốt là phải biết cùng bạn bè chia sẻ đồ tốt chứ. Hạ Khuynh, cậu đã thay đổi rồi, trở nên quá tàn nhẫn a…”

“…” Hạ Khuynh đột nhiên rất muốn tẩn cho Vương Thần một trận.

Đúng lúc này, đột nhiên di động báo tin nhắn, Hạ Khuynh mở lên xem, tầm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sáng.

Là Phó Tự Hỉ nhắn đến một số chữ đơn giản cho anh.

Cô bé ngốc kia không biết nhắn tin, có chuyện gì đều trực tiếp gọi điện thoại.

Anh nghĩ nghĩ gì đó, lại nhìn vào dòng kí tự này cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vừa mới nghĩ, thêm một cái tin nhắn lại gửi đến.

Vẫn là một chuỗi kí tự tiếng Anh pha tiếng Trung hỗn lộn.

Vương Thần nhìn thấy Hạ Khuynh tâm tình không yên, sắc mặt thay đổi lại hỏi “Làm sao vậy?”

Hạ Khuynh đang muốn trả lời, một tin nhắn lại được gửi đến, anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Cô bé của tôi có khả năng đã xảy ra chuyện…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.