" Phó Tự Hỉ..."
"Tạm biệt" hai từ này như nghẹn trong yết hầu, như thế nào cũng không thể nói nên lời
"Tôi phải đi."
Tả Phóng đứng lên, lại ngồi xuống. Không biết là vì vết thương trên người hay do trong lòng nhói đau.
Hạ Khuynh ngày đó không đánh vào mặt hắn, công kích đều nhằm những chỗ không nhìn thấy được.
Tả Phóng ở bệnh viện nằm hết hai ngày, bác sĩ đề nghị hắn phải tiếp tục nằm viện điều trị, nhưng thật sự hắn chịu không nổi mùi thuốc sát trùng nơi bệnh viện, mới quyết định trở về nhà tịnh dưỡng.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên trắng dã thì có chút lo lắng.
"Tả Phóng, anh bị sao vậy?"
Trong đôi mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.
"Tôi không sao."
Tả Phóng nheo mắt, một lại cảm xúc khó tả đang níu kéo hắn. Nếu thời gian có thể quay lại một lần nữa, nhất định hắn sẽ đoạt lấy cô, giữ cô thật chặt.
Nhất định sẽ như thế!
Hạ Khuynh nói rất đúng, hắn từng có rất nhiều cơ hội, nhưng tự tay hắn để vụt mất.
Ánh mắt Tả Phóng dừng trên bàn ăn, hình ảnh Phó Tự Hỉ năm đó mãi in sâu trong lòng hắn.
Là báu vật mà hắn sẽ chôn giấu ở một góc sâu thẳm trong tim.
Hắn đứng dậy, mặt đối mặt với Phó Tự Hỉ, miễn cưỡng nở một nụ cười ôn hòa.
" Phó Tự Hỉ, em nhất định phải hạnh phúc..."
"Cảm ơn." Phó Tự Hỉ ngại ngùng cũng nở nụ cười.
"Tôi đi nhé..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-nhien-tu-hi/2168443/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.