Lương San bất mãn lườm Hạ Khuynh một cái.
“Đừng nói mẹ không nhắc nhở con. Bây giờ có thể Tự Hỉ không biết cái gì gọi là cầu hôn, về sau con bé mà biết tuyệt đối sẽ cực kì cực kì buồn bã!”
Anh mỉm cười bí hiểm.
“Trước hết đoạt người tới tay mới gọi là thượng sách. Lãng mạn cái gì chứ, nếu cô ấy thích, về sau vẫn còn cơ hội.”
“Đúng là gỗ mục không thể đẽo gọt! Thật là lãng phí tâm ý tốt đẹp của mẹ. Ôi~ mẹ đau lòng quá…” Bà phàn nàn không dứt.
Anh vỗ vỗ bàn tay của mẹ đang khoác lên vai mình.
“Được rồi, mẫu thân đại nhân, chuyện của con và cô ấy phiền người đừng lo lắng. Trước hết con sẽ mang cô ấy đi đăng ký, còn những việc khác từ từ rồi sẽ tính sau.”
“Vậy… có phải Tự Hỉ sẽ chuyển qua đây?”
“Hai ngày này cứ để cô ấy ở cùng với Phó Tự Nhạc, chắc cô ấy cũng muốn ở bên đấy. Qua kì nhỉ xon sẽ mang cô ấy đến công ty chi nhánh gần lô đất vừa quy hoạch, cuối tuần sẽ trở về nhà.”
Lương San không hề ngờ được đôi vợ chồng son này đã nhanh chóng xác lập ra thế giới hai người, vẻ mặt kinh ngạc:
“Con định tự chăm sóc Tự Hỉ?”
“Chính cô ấy sẽ tự lo cho bản thân. Mẹ đừng xem, cô ấy như một đứa trẻ.”
Bà hơi choáng váng.
“Tự Hỉ không phải là trẻ con sao…”
Hạ Khuynh nhỉu mày.
“Con trai mẹ không mắc bệnh luyến đồng*.”
*Luyến đồng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-nhien-tu-hi/2168437/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.