Chu Phi Lương thời điểm nhìn thấy điện thoại cũng không dám tin, do dự một lát mới bắt máy. Phó Tự Nhạc đi thẳng vào vấn đề hỏi. "Sao lâu như vậy mới bắt máy?"
Anh cười hắc hắc. "Anh thụ sủng nhược kinh, tim gan còn đang nhảy quýnh lên đây này."
cô không để ý anh đang cố gắng khuếch đại từ ngữ, chỉ nhẹ nhàng hỏi." Chu Phi Lương, anh còn sống."
" Này không phải phí lời sao."
" Trọng thương?"
"Hả? Cái gì trọng thương?"
" Nước Mỹ bắn nhau…"
" Nước Mỹ bắn nhau thì làm sao? Liên quan gì đến anh a."
" Nguyên lai không phải là anh…" Phó Tự Nhạc thở ra một hơi, nghe giọng nói sinh long hoạt hổ này thức sự không giống bị thương.
Chu Phi Lương xù lông. "Con mẹ nó Phó Tự Nhạc! Lão tử không ở nước Mỹ, lão tử ở Canada, Canada!"
Cô hơi kinh ngạc. "Không phải anh nói anh đi Mỹ sao?" "đi em gái em a (???)! Hai ngày đầu anh ở Mỹ, ngày thứ ba sẽ đến Canada. Lời nói của anh em coi là gió để bên tai a!"
Nữ nhân này chính là muốn anh tức giận mà. "Anh bảo trọng." Phó Tự Nhạc nói xong liền ngắt điện thoại, cô lại đến Hạ gia một lần nữa, lôi kéo Phó Tự Hỉ nói chuyện.
" Chị, chị biết Chu Phi Lương không?" " Hình như có nghe qua rồi." Phó Tự Hỉ ngẩn ngơ." Anh ta là ai nhỉ?" "
Chính là người đứng bên cạnh Hạ Khuynh vào ngày chị kết hôn ấy. Phó Tự Nhạc nghĩ ngợi một hồi." Ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-nhien-tu-hi/2168409/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.