'Két' một tiếng, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Tang Triều Lê quay đầu lại, Dương Sơ Ngữ đã đi tới trước cửa.
Thấy Hách Liên Đoan Nghiễn từ trong phòng đi ra, khoé môi còn nâng lên một độ cong quỷ dị, trong mắt Dương Sơ Ngữ hiện lên một tia bất an nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn trấn định như cũ.
" Tham kiến Vương gia. "
Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn phụ nhân trang nhã trước mắt, rốt cục hiểu được vì sao Tang Thanh Y có thể xuất sắc như vậy.
" Phu nhân không cần đa lễ."
Dương Sơ Ngữ cũng không nói nữa, sau khi thi lễ liền lướt qua Hách Liên Đoan Nghiễn, bước nhanh vào trong phòng.
Tang Triều Lê thấy vậy, vội vàng tiến lên nói: " Xin Vương gia thứ lỗi."
Hách Liên Đoan Nghiễn ngẩng đầu, ôn hoà cười.
" Phu nhân nóng lòng ái nữ, chính là nhân chi thường tình*, Thừa tướng đại nhân không cần như vậy."
*人 之 常 情 - Nhân chi thường tình: Chỉ tình cảm thông thường.
Tang Triều Lê định nói lời cảm tạ, vừa nhấc mắt lên đột nhiên thoáng nhìn thấy một sợi tơ đỏ thẫm trên cần cổ Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Vương gia, người..."
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, Tang Triều Lê liền hiểu được nguyên nhân trong đó, 'bịch' một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Hách Liên Đoan Nghiễn.
" Lão thần tội đáng muôn chết!"
Hách Liên Đoan Nghiễn nhận lấy chiếc khăn lụa Ly Tứ đưa tới, tùy ý lau vết máu trên cổ, sau đó đưa tay đỡ Tang Triều Lê lên.
" Chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi."
Tang Triều Lê mặc dù đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-nghien-mot-doi-ho-y-binh-an/1153572/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.