🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Trường Thanh nằm trên ghế sô pha, ngươi là lãnh đạo cao nhất, quan chỉ huy đấy!

Sao lại tự mình đi ra ngoài làm lính trinh sát vậy ......

Sau đó, hắn thấy Tả Tiểu Đa trèo đèo lội suối, chạy đến phía đông gặp quân đội Vu Minh, chém giết một trận, mạnh mẽ phá vòng vây, cướp đường mà đi, đội nhân mã bị hắn tập kích đương nhiên không chịu bỏ qua, liên tục đuổi giết ..

Trong hoàn cảnh ấy, bước chân của Tả Tiểu Đa vẫn không khác thực tế, chạy nhanh như bay, rất nhanh đã thoát khỏi truy binh, nhưng vẫn không nghỉ ngơi, một hơi chạy tới phía nam, lại gặp một trận chiến; vẫn mạnh mẽ đột phá, tiếp tục chạy, lại chạy tới phía tây, lại gặp một trận chiến, rồi sau đó lại chạy đến phía bắc, lại là một trận ......

Thằng nhóc này cứ như vậy nhảy lên nhảy xuống, dựa vào tốc độ nhanh chóng của bản thân vượt xa phe địch, bao quanh vòng quanh, khiến cho bốn bề đều là tiếng kêu đánh hò giết, nhưng đến cái bóng cũng không bắt được ......

m thanh chien đau am am bốn phía, Tả Tieu Đa như một lan khoi nhẹ nhay trở về, mang theo năm trăm người kia, từ mặt bắc phá vây.

Hiện tại phía bắc vốn là quân địch vừa mới bị hắn dẫn đi, hình thành một khe hở chân không, tất cả năm trăm người kia đều được hắn dẫn theo đi ra ngoài, một đường không sóng không gió, nước chảy mây trôi.

Nhưng đoàn người sau khi ra ngoài, chọn một chỗ cao quan sát địa thế nơi này, tất cả năm trăm người đều nhìn một lượt, cứ thế không một ai biết đây là đâu, là chỗ nào.

Chẳng qua điều duy nhất có thể khẳng định đây là phía đông Nhật Nguyệt Quan; những cái khác hoàn toàn không biết.

Tất cả mọi người đều tha thiết nhìn quan chỉ huy.

Nhưng quan chỉ huy Tả Tiểu Đa cũng ngơ ngác.

Nhìn ta làm gì? Nghĩ là ta biết đường sao?

Ta đây là chỉ huy không trâu bắt chó đi cày, cũng không biết nhiều hơn các ngươi được chút nào!

Nhưng tiếp theo phải làm sao đây?

"Bất luận như thế nào, ít nhất chúng ta biết đường về điểm cuối ở đông, vậy thì dò dẫm đi về phía đông là được rồi."

Mục tiêu đã định, dọc theo đường đi kế tiếp, Tả Tiểu Đa tiếp tục làm theo bịa đặt.

Gặp địa hình phức tạp, lại dẫn năm trăm người đi ẩn nấp, tuyên bố tự mình đi ra ngoài điều tra hoàn cảnh, dẫn dụ kẻ địch đi, sau đó lại dẫn theo năm trăm người chuồn mất ....

Nếu thực sự không may, gặp phải kẻ địch mà trốn không thoát, cũng không vấn đề gì, trực tiếp khai chiến.

Dù sao trước đó Tả Tiểu Đa đã dẫn đi không ít kẻ địch, tổn thất chiến đấu của năm trăm người phe mình, cũng không phải là quá lớn.

Lại gặp hơn bảy tám trận chiến, phe mình thương vong hơn hai trăm người.

Cuối cùng, Tả Tiểu Đa mang theo hai trăm bốn mươi chín người còn dư lại, phá tan vòng vây trùng trùng của kẻ địch, trở về trận doanh phe mình.

Cho đến khi nhìn thấy tường thành Nhật Nguyệt Quan ở xa xa, thí luyện kết thúc.

Diệp Trường Thanh đối với một màn vừa rồi, tinh thần đã sớm suy sụp, cảm xúc mất khống chế.

Trong cả quá trình thí luyện, trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, cũng chỉ thấy Tả Tiểu Đa một mình nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống; ôm đồm toàn bộ vai trò, lính trinh sát, tiên phong, chỉ huy, mồi nhử, tham mưu, quyết sách, tất cả chức năng quyền hạn, một người làm tất cả mọi chuyện, mà còn làm mọi chuyện rối tung rối mù, loạn nháo nhào.

Nhất là nhiệm vụ điều tra, vô cùng lộn xộn, hoàn toàn không có trình tự quy

tắc.

Hoàn toàn là một võ giả phiêu bạt giang hồ, làm gì có một chút xíu tố chất lính trinh sát của quân đội rèn luyện hàng ngày chứ?

“Đây cũng chỉ là thí luyện, nếu trong thực tế, chỉ sợ năm trăm người này ...... Một người cũng không về được!"

Diệp Trường Thanh không nhìn nổi.

“Dù cho ngươi mang ít người ra hơn, hoặc là mang nhiều người ra hơn, cũng không nên tròn trĩnh là hai trăm năm mươi chứ ...... Con số này, tự bản thân nó đã đại diện cho khuynh hướng đánh giá rồi ...... "

Diệp Trường Thanh cảm thấy mình có thể sống nhưng không thể yêu, tự bế đến chết rồi.

Tam mạc tứ định ngũ bình; ba trận trước, đều có cấp bậc; mà tứ định và ngũ bình lại đánh gia nhận định như thường.

Định ngữ của Tả Tiểu Đa xuất hiện rất nhanh.

"Loạn nháo nhào."

Không có chức vụ gì thích hợp với Tả Tiểu Đa, cái gì "Nhất quân chi tương" "Nhất quân chi soái" "Tham mưu quân cơ" "Xung phong xông trận" "Tiên phong chi tài” "Thám báo ngàn dặm" "Nhất đại quân sư" ...... Toàn bộ không có những thứ như trên.

Tất cả đánh giá cũng chỉ có ba chữ: loạn nháo nhào!

Diệp Trường Thanh một tay đỡ trán, thở dài thườn thượt, rõ ràng đã sớm đoán được, dự trù không mưu mà hợp, những vẫn buồn bực vô cùng.

Lão tử muốn giết người quá!

Vừa không biểu diễn võ lực cao cường, cũng không thể hiện tài năng chỉ huy ....

Tổng hợp lại trận chỉ huy này của Tả Tiểu Đa, chính là một câu: một đám người võ lực giang hồ, lên chiến trường, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm giang hồ hữu hạn, áp dụng toàn những biện pháp thủ pháp không liên quan đến quân đội, đánh bậy đánh bạ, chân nam đá chân chiêu, cố mang binh sĩ dưới trướng phá vòng vây.

So với kết quả không thể chịu nổi của Tả Tiểu Đa, đánh giá của những người khác tốt hơn nhiều.

Chẳng hạn như đánh giá "Nhất đại quân sư" của Lý Thành Long, lại là đánh giá cao nhất, hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ.

Bóng người chợt lóe, Văn Hành Thiên đi vào.

“Như thế nào?"

Văn Hành Thiên mong đợi hỏi.

"Ngươi xem đi." Diệp Trường Thanh uể oải nằm dài trên ghế, cả người giống như chỉ còn lại một hơi thở.

"Loạn nháo nhào?" Văn Hành Thiên trợn tròn hai mắt: "Có chức vị này sao?"

Cơ mặt Văn Hành Thiên co rút một cái, nói: "Chuyện này ngược lại làm ta nhớ tới một người ... Năm đó vị kia, nghe nói ... Không phải cũng là đánh giá như vậy sao!"

Động tác xoa mặt của Diệp Trường Thanh nhất thời ngừng lại: “Hử?"

Văn Hành Thiên lộ ra vẻ mặt tôn kính: "Năm đó Tuần Thiên Ngự Tọa Tả đại nhân ... Hình như lúc đầu Mạc Bình, cũng cho ra đánh giá loạn nháo nhào ... Chẳng qua chuyện này, đã thành giai thoại của danh nhân ... Khụ khụ, cũng không biết chuyện này là thật hay giả, không chừng chỉ là đồn bậy đồn bạ ... "

Diệp Trường Thanh thẳng eo, mặt đầy khiếp sợ như bị sét đánh: "Đúng vậy, ta sao lại quên mất chuyện này chứ! Có tiền nhân lệ chứng, còn là người nổi tiếng như vậy, đánh giá này cũng không tính là rất kém!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.