🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đối với dân chúng bình thường mà nói, rửa sạch án oan sai vĩnh viễn không sảng khoái bằng việc tham gia đấu tranh chống tham quan,- Tham quan ngã ngựa chính là thắng lợi của toàn dân, mặc dù toàn bộ người tham gia đều không có lợi ích vật chất gì đó, nhưng ít nhất điều này khiến bọn họ tràn đầy vui sướng!

Mà rửa sạch án oan sai lại chỉ là vì một người nào đó,

Còn có thể khiến rất nhiều người không vui, không thoải mái ...

Sự khác biệt trong đó là một trời một vực.

"Trong chuyện khi đó, trước tiên là bắt được một đám tham quan, sau đó kéo hiệu phó Thạch vào, gộp hai chuyện hoàn toàn không liên quan vào làm một ... Mới dẫn tới sự tức giận của dân chúng lên tới đỉnh điểm ... "

"Nhưng bây giờ, cuối cùng thì án oan sai đã được sửa lại. Cuối cùng nỗi oan của hiệu phó Thạch cũng đã được rửa sạch, chỉ là hung thủ vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật ... "

"Nghe nói chuyện lần này đều do Bộ trưởng Nam chủ trì, đã bắt giữ hơn năm mươi nghìn người, hầu hết trong số đó đều là người bình thường, nhưng thực chất hành động khống chế này không hề xử oan bọn họ ... ”

"Cho dù như thế, vẫn chưa bắt được ... Kẻ chủ mưu thật sự đứng ở phía sau."

Nói tới đây, mọi người đều thở dài ngao ngán.

Sau vụ việc năm đó, thật ra vẫn bắt được rất nhiều người để điều tra, nhưng kẻ chủ mưu sớm đã xóa sạch mọi dấu vết, rồi rút lui, những kẻ bắt được, cũng chỉ là những kẻ nhận tiền làm việc.

Lần đó, chỉ có hơn ba nghìn phóng viên và những người sở hữu tài khoản có lượt theo dõi nhiều trên mạng bị bắt, một số tờ báo và chủ sở hữu trang web bị bắt quả tang, nhưng vô ích, vẫn không xoay chuyển được đại cục.

Kẻ chủ mưu thật sự đứng ở phía sau đã biến mất từ lâu, không một dấu vết.

Lần này, cho dù tình hình có tốt đi chăng nữa thì kết quả vẫn khó lạc quan.

Tóm lại đây là chuyện hơn hai mươi năm trước, có rất nhiều chứng cứ chẳng thể chịu nổi sự mài giũa của thời gian, trước kia còn chẳng tìm được manh mối và vật chứng, nói gì tới hiện tại ?!

Nhưng vào thời điểm này, trên mạng nội bộ của trường đã tái khởi phong vân, bạo vũ cuồng phong.

Đột nhiên, các lớp trưởng bắt đầu phát động bạn học- "Lên mạng xem thử."

Mạng nội bộ của trường Cao Võ Tiềm Long.

Có tên của một số người nhảy lên nhảy xuống, vô cùng sinh động.

Tinh Tinh Miêu: Bây giờ hiệu phó Thạch đã được rửa sạch nỗi oan, đây là công đạo hắn nên có, nhưng chỉ có được chút công đạo này, phải chăng là quá ít, phải chăng chúng ta nên làm chút gì đó cho vị anh hùng này?

Tinh Tinh Miêu: Là thành viên của Cao Võ Tiềm Long, chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn chuyện này? Gửi mấy bài viết không đau không ngứa này? Chỉ vì là chuyện cũ năm xưa, nên sợ bóng sợ gió, do dự không tiến lên ?!

Lý Hóa Long: Quả thật chúng ta nên làm chút chuyện cho vị anh hùng này.

Băng ngàn năm: Mọi người cùng suy nghĩ một chút, chúng ta có thể làm gì?

Hướng về phía trước: Năm đó vợ chồng hiệu phó Thạch đều là giáo viên của Cao Võ Tiềm Long, nay nỗi oan của hiệu phó Thạch đã được rửa sạch, mà cô Vu lại còn tại thế. Phải chẳng chúng ta nên làm chút gì đó cho cô Vu?”

Tiêu Tiêu Vũ: Khi đo hiệu phó Thạch hàm oan mà chết, cô Vu nản lòng thoái chí; nói cái gì mà chúng ta không thể lạnh nhạt với tâm của anh hùng, tâm của anh hùng sớm đã nguội lạnh ...

Phiêu Phiêu Tuyết: Tại sao không ai trong Cao Võ Tiềm Long đứng ra nói vài lời? Đây là Cao Võ Tiềm Long? Ha ha ... Lĩnh giáo.

Tinh Tinh Miêu trả lời Phiêu Phiêu Tuyết: Dù sao thời gian qua đi, hoàn cảnh cũng đã đổi thay, sửa lại án oan sai ở trên mạng đã là tốt lắm rồi, ngươi còn mong chờ những thượng vị giả ăn trên ngồi chốc này làm gì? Cái mà người ta gọi là học sinh, cũng chỉ là khách qua đường của Cao Võ Tiềm Long, có chút thờ ơ cũng là bình thường, ha ha, lĩnh giáo.

Tinh Tinh Miêu: Thở dài một tiếng, Tiềm Long lớn như vậy, rõ ràng đã không còn nhiệt huyết chi sĩ nữa!

Tinh Tinh Miêu: Không phải ta xem thường các ngươi, mà do các ngươi đều là rác rưởi, ta không nhắm vào bất kỳ ai, mà là nói, tất cả mọi người đều là rác, có một người thì tính một người, tất cả đều là rác!

Tinh Tinh Miêu: Chẳng những là rác rưởi mà còn là kẻ nhu nhược!

Tinh Tinh Miêu: Chuyện mà người khác đều đã làm xong, người của Cao Võ Tiềm Long lại đang ngủ ... Ha ha.

Một đám người, nhảy lên nhảy xuống trên mạng nội bộ của trường, châm chọc khiêu khích.

Những giáo viên và học sinh mở mạng, đăng nhập vào mạng nội bộ của trường mình, ai cũng tức muốn nổ phổi, vừa mới chiến đấu ở chiến trường khác, kết quả trở về lại phát hiện 'quê nhà' của mình đã bị người chiếm mất!

Như này mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được? Cho nên không thể nhịn!

"Nói láo!"


Băng ngàn năm: Đúng vậy, chỉ hô hào mấy câu khẩu hiệu tất cả mọi người đều sẽ không biết, chỉ gõ vài chữ, nói vài lời ở trên mạng thì có khác gì đám người chỉ biết nói xin lỗi kia? Dẫu cho những người ở trên mạng kia có lòng, có thể thấy được tìm ra được sự thật ở hiện tại, cũng khó mà có hành động thực tế, nhưng chúng ta là ai, là học viên của Cao Võ Tiềm Long, chúng ta thật sự không làm nổi một hành động thực tế gì đó dành cho cô Vu - vợ của hiệu phó Thạch sao?

Đối với vấn đề này, Cao Võ Tiềm Long đã nhanh chóng mở ra một cuộc thảo luận.

Cao Võ Tiềm Long chúng ta không thể bị người khinh thường!

Chúng ta có thể làm rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.