🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong qua trình này cung co một luồng suc mạnh không nhỏ toat ra để tẩy sự việc, thậm chí mạnh mẽ xông pha đến mấy nơi đang sôi nổi mà bôi đen trắng trợn, chỉ tiếc bọn họ đã đánh mất cơ hội trước tiên, vì thời gian đã muộn rồi.

Lực lượng của toàn dân lúc này đã được huy động hoàn toàn, chỉ dựa vào một ít lực lượng do tư bản triển khai động tác, còn không kịp nhấc lên một chút sóng gió gì đã bị làn sóng càng cao hơn bao phủ, thậm chí là tự chuốc lấy tai họa.

"Năm đó chính là đám người này dẫn dắt làm oan uổng anh hùng đó!"

“Điều tra bọn họ! Tìm đến tận cùng, dùng thịt đè chết tụi nó !!! "

“Mỗi một bài post nói xấu anh hùng năm đó đều tìm hết ra đây, thanh toán nợ cũ! Nhất định phải trả lại cho anh hùng một sự trong sạch! Rửa sạch nỗi oan của anh hùng, không thể để cho anh hùng hy sinh mạng sống còn phải hy sinh thanh danh!”

Ngay tại thời điểm này trên mạng đột nhiên xuất hiện một trang web.

Bên trong cũng chỉ có một bài post, đang treo ở trên cao.

“Vì chính danh của anh hùng! Trả lại sự trong sạch cho anh hùng! Thay anh hùng tính toán rõ ràng! Giúp anh hùng gây dựng thanh thế! Thanh minh liêm khiết, hôm nay lúc này!"

Phí dưới lộ ra dòng chữ viết tay. Giống như những chữ trên.

Sau đó là một chữ ký rồng bay phượng múa: Đông Phương Chính Dương!

Sau đó là ngày tháng. Sau đó là một con dấu đại nguyên soái quân đội đỏ tươi rất rõ ràng.

Đông Phương đại soái, tự mình ra tay, đăng bài post này bằng tên thật!

Ký tên, đóng dấu!

Toàn bộ cõi mạng khiếp sợ!

Lập tức có vô số người dũng mãnh tràn vào trang web này, may mà máy chủ của trang web này rất mạnh, cho dù là nhiều người tràn vào như thế vẫn không thể sập được, vẫn trụ vững vàng ...

"Tất cả bài đăng của mọi người, quản lý thống nhất; sau đó xếp theo trình tự thời gian; bài post năm đó mọi người đều tự giữ lại, sau đó thống nhất đăng lên ở trong này; dễ dàng cho việc xử lý truy xét."

Một phong trào xử lý rầm rầm rộ rộ đột nhiên bùng lên, động một tý đã bùng nổ như sấm sét, núi kêu biển động.

"Người năm đó oan uổng anh hùng, lăn ra đây giải thích!"

“Người đăng bài giễu cợt mắng chửi, các ngươi vĩnh viễn không biết các ngươi đã gây ra tội ác thế nào!"

"Anh hùng như thế, bậc thầy đức cao vọng trọng như thế, bị các ngươi làm cho nản lòng thoái chí, đi Nhật Nguyệt Quan rồi chết trận! Lương tâm các ngươi ở chỗ nào! Công lý đạo trời ở đâu?"

“Lúc này chúng ta muốn trả lại cho anh hùng sự công bằng!"

Làn sóng phản công trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, một lớp lại cao hơn một lớp.

Cùng thời gian này, cục Trinh Tập, cục An Toàn, Cục Tinh Thuẫn, các bộ phận chính phủ đều bắt tay hành động.

Vô số người thúc đẩy năm đó, công ty mạng từng tham dự, cả đám đều bị niêm phong, bị bắt đi thẩm vấn ...

Thậm chí quan chức phụ trách giám thị mạng năm đó đã chuyển đi rất lâu cũng bị trực tiếp hạ lệnh miễn chức, bắt đi thẩm vấn!

Rốt cuộc là tại sao năm đó lại xuất hiện chuyện như vậy!

Dù là ai cũng không nghĩ đến, chỉ là một trận sóng gió trên mạng lại có thể cuộn lên cơn sóng thật lớn như thế ở trong hiện thực!

Hơn nữa cơn sóng này còn đang trên đà phát triển và còn nhiều hơn thế nữa!

Hơn năm mươi nghìn người bị bắt!

“Chúng ta thiếu nợ anh hùng một sự công bằng! Chúng ta nợ anh hùng một lời xin lỗi!" Đề tài này nhanh chóng bị xào đến nóng hổi.

“Chuyện năm đó ngươi đã làm, lương tâm có thấy thẹn không ?! "

“Bài post ngươi đăng năm đó, chẳng lẽ sẽ không tồn tại sao?"

Một bài post sám hối được đẩy lên cao.

Phía dưới có người nhắn câu rất xin lỗi.

Sau đó người nhắn xin lỗi càng ngày càng nhiều ...

Hơn mấy triệu người đi ra sám hối.

Hơn nữa con số này càng ngày càng tăng.

Phía dưới là một đám "Xin lỗi".

Trên đầu bài post là tấm hình của phó hiệu phó Thạch, uy nghiêm mà ấm áp nhìn người trên thế gian; một bên là công trạng năm đó của phó hiệu phó Thạch! Công lao và thành tích!

Một đống huân chương quân công, huân chương quân công học sinh chồng chất như núi!

Toàn bộ phông nền lớn là một thành phố lớn hưng thịnh quốc thái dân an ...

Đó là thời đại hưng thịnh mà phó hiệu phó Thạch dốc hết tâm huyết cả đời, liều mạng cũng phải bảo vệ!

Cuối cùng là một mảnh di thư bị máu tươi nhuộm thành của phó hiệu phó Thạch, viết qua loa bằng máu: Nguyện lấy thân này đền nợ nước, có thể đổi được trong sạch quay về sao?

Rất nhiều người chỉ cảm thấy đau lòng đến không nói nên lời.

Anh hùng như vậy, bị loại thủ đoạn đê tiện này bức chết, hiện giờ đã cách nhiều năm, chẳng lẽ cũng chỉ có một câu xin lỗi thế này?

Nao co the xin lỗi ?!

Nào có thể an tâm ?!

Từ lúc người đi ra xin lỗi càng ngày càng nhiều, cảm giác của mọi người lại chỉ là càng ngày càng nguội lạnh trong lòng.

Thật sự chính là trong lòng nguội lạnh!

Người giải thích thật sự là nhiều lắm!

Chuyện cũ năm đó lại có thể có nhiều người tham dự vào như vậy!

Hơn nữa đa số người trong đó còn không biết cái hết!

Thậm chí có người không biết cái gì mà Cao Võ Tiềm Long, Thạch Vân Phong là ai.


“Xã hội này không nên có nhiều tội lỗi như vậy?"

“Mấy triệu người ra mắng, ai có thể chịu đựng được? Bàn tay phía sau dẫn dắt tiết tấu đúng thật là đáng giận, nhưng đây mới có vài người? Tuy rằng vài người này lợi dụng chúng ta bức chết anh hùng, nhưng nếu không có nhiều người hùa theo như vậy thì anh hùng sao có thể kết thúc thê lương đến mức như vậy!"

“Suy bụng ta ra bụng người, lấy việc bàn việc, có phải bàn tay phía sau muốn trị ai thì chỉ cần một lời hãm hại vớ vẩn, sau đó kích động chúng ta là có thể thành công?"

"m mưu vụng về như thế, có thể để chúng ta tự mình bức chết anh hùng của chính mình!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.