Chương trước
Chương sau
Để tên béo ở lại phòng khám, sau đó để lại chút tiền cho tên béo, nói: "Ngươi nhớ đường về nhà chứ? Chút nữa tự về nhà, ta còn có việc."

Sau đó vội vã đi.

Mọi người xem đều nhao nhao trợn trắng mắt.

Cô gái này thật vô tình, em trai bị người ta đánh bị thương, mà chỉ để lại chút tiền rồi đi ...

Ánh mắt tên béo chợt lóe, đột nhiên kêu lên: "Chị ơi, điện thoại ta mất rồi."

Mặc Huyền Y hừ một tiếng, đi xa lắm rồi: "Về nhà mua cho ngươi cái mới."

Từ đầu đến cuối chẳng hề ngừng lại, chỉ đi thắng về trước.

Khóe miệng tên béo lộ ra một nụ cười.

Cứu mạng ta còn để lại một trăm tinh nguyên cho ta ...

Hừ, một trăm tinh nguyên này vốn không phải để ta trị thương, chút tiền này vốn không đủ trị thương.

Cô gái này đơn thuần cho ta một trăm đồng để ta tìm điện thoại gọi điện cầu cứu ...

Điều này cũng chứng minh, nàng vốn không muốn dính vào chuyện này.

Nhưng nàng mặc kệ ta sao được?

Tên béo nhép nhép miệng, hít hít mũi, bánh ngọt nàng cầm lúc nãy ... là vị dâu ... vị ta thích nhất.

Sau đó lấy điện thoại ra như biến ma thuật: "Đến đón ta! Đậu má, ta chỉ tổ chức diễn tập mà thôi, các ngươi lại xuống tay bắn ta thật? Đau chết đi được ... "

Ở thành Phượng Hoàng ...

Có vài gương mặt lạ đang tìm kiếm khắp nơi.

Sao đến đây hết thấy người đâu rồi?

Lúc đại chiến trận đó, không thể chết sạch vậy chứ? Mấy người của Tinh Môn, chết sạch rồi sao?

Đi đâu rồi?

Sau khi mấy người này tìm khắp thành Phượng Hoàng vẫn không định từ bỏ, đến mấy thành thị lân cận tìm tiếp ...

Bạn học đều đang đáng sống đánh chết trên võ đài.

Một mình Tả Tieu Đa mồ hoi như mua trong phòng trọng lực.

Cuối cùng ... tan học rồi, ép khô chút sức lực cuối cùng của mình, miễn cưỡng bò ra khỏi phòng trọng lực, sau đó nằm trong phòng nghỉ ngơi cạnh phòng trọng lực, cảm nhận vô số linh khí, từ trong trường tràn ra, tưới đều trên người mình từng chút một.

Sau đó mở một cái tủ, bên trong là linh thủy mang theo chút linh khí chỉ cần vào phòng trọng lực là có thể uống miễn phí.

Tả Tiểu Đa mở một lần ba chai, sau đó bắt đầu uống điên cuồng.

Quy củ Cao Võ Tiềm Long là vậy.

Kế bên phòng trọng lực là phòng nghỉ, huấn luyện xong có thể vào nghỉ ngơi, bên trong có một đĩa ba loại linh quả phẩm cấp thấp và sau chai linh thủy, lúc vào chỉ cần giẫm xuống đất, cảm ứng được có người đến, tường bốn bên cũng sẽ truyền ra linh khí, giúp người tu luyện phục hổi.

Đây là nguồn tiếp tế đãi ngộ một ngày.

Nếu không, một giờ năm mươi điểm, với điểm đắt đỏ của Cao Võ Tiềm Long, quả thật là đắt đỏ ...

Có vài thứ này, nhiều ít gì cũng có thể bổ sung tổn thương tâm lý cho học viên, chi phí chấn động ...

Mãi đến khi Tả Tiểu Đa uống xong sáu chai linh thủy, lại ăn sạch ba đĩa linh quả, cơ thể mệt mỏi cũng hồi phục, mặc quần áo lại, ợ một cái rồi đi ra.

Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời đã ngả về Tây, trời đất vẫn chưa tối hoàn toàn.

Ở nơi xa, ở võ đài vẫn còn truyền đến tiếng hét động trời, tiếng gầm của võ giả đáng chiến đấu truyền đến liên tục.

Tả Tiểu Đa phanh vạt áo, dáng vẻ uể oải sống dở chết dở bước từng bước qua

đó.

“Tính cách này, quả là ... dốc sức chiếm lời, thà chết chứ không chịu thiệt, thà chết không chịu thiệt mà ... "

"Thưa thầy, phòng trọng lực có dấu nắm đấm nhạt." Người vào dọn vệ sinh ra báo cáo.

"Dấu nắm đấm?"

Vị giáo viên này nheo mắt: "Người vừa dùng phòng trọng lực là Tả Tiểu Đa năm nhất. Ta biết rồi, bắt đầu từ ngày mai, dùng tấm kim loại hồi phục đi."

“Vâng."

"Nhóc con này đã vào phòng trọng lực liên tiếp hai mươi ngày rồi, lại chọn công pháp, kiếm pháp, với cả cái khác ... số điểm tiêu hao đó, chỉ tính mình phòng trọng lực hẳn là cũng phải hơn mười nghìn điểm rồi ... hẳn là không còn bao nhiêu nhỉ?"

Trong túi Tả Tiểu Đa còn để hạt linh quả ăn còn thừa lại.

Nói là linh quả, nhưng thật ra linh lực bên trong cũng thường thôi, thậm chí còn không bằng Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm, nhưng vấn đề là nó ngon.

Hạt linh quả đã ăn trong mấy ngày nay đều được Tả Tiểu Đa giữ lại, làm hạt giống ném vào không gian của Diệt Không Tháp.

Không gian trong Diệt Không Tháp thật sự rất lớn, chắc cả mấy mươi nghìn mét vuông.

Xem cảnh náo nhiệt, sẵn tiện đợi Phù Phù, đợi cũng về.

Sau lưng, giáo viên quản lý phòng trọng lực cho người vào dọn dẹp vệ sinh phòng, sau đó tự mình vào phòng nghỉ xem thử, thấy đĩa trái cây sạch trơn, tặc lưỡi: "Quả nhiên vẫn vậy. Tên nhóc này thật là ... không chừa lại thứ gì."

Học viên vào phòng trọng lực trước đây, đến cả linh thủy cũng chẳng uống bao nhiêu, đa số đều ngại ngùng, chỉ uống một hai chai, ăn vài linh quả rồi thôi.

Nhưng đại gia Tả Tiểu Đa này lại khác.

Từ ngày đầu tiên vào đây đã uống hết sáu chai linh thủy, chưa từng chừa lại một giọt nào, ba đĩa linh quả kia thì hạt cũng chẳng còn!

Nơi nào đi qua quả thật là trời cao ba thước, một ngọn cỏ nhỏ cũng không để sót!

"Tính cách này, quả là ... dốc sức chiếm lời, thà chết chứ không chịu thiệt, thà chết không chịu thiệt mà ... "

"Thưa thầy, phòng trọng lực có dấu nắm đấm nhạt." Người vào dọn vệ sinh ra báo cáo.

"Dấu nắm đấm?"

Vị giáo viên này nheo mắt: "Người vừa dùng phòng trọng lực là Tả Tiểu Đa năm nhất. Ta biết rồi, bắt đầu từ ngày mai, dùng tấm kim loại hồi phục đi."

“Vâng."

"Nhóc con này đã vào phòng trọng lực liên tiếp hai mươi ngày rồi, lại chọn công pháp, kiếm pháp, với cả cái khác ... số điểm tiêu hao đó, chỉ tính mình phòng trọng lực hẳn là cũng phải hơn mười nghìn điểm rồi ... hẳn là không còn bao nhiêu nhỉ?"

Trong túi Tả Tiểu Đa còn để hạt linh quả ăn còn thừa lại.

Nói là linh quả, nhưng thật ra linh lực bên trong cũng thường thôi, thậm chí còn không bằng Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm, nhưng vấn đề là nó ngon.

Hạt linh quả đã ăn trong mấy ngày nay đều được Tả Tiểu Đa giữ lại, làm hạt giống ném vào không gian của Diệt Không Tháp.

Không gian trong Diệt Không Tháp thật sự rất lớn, chắc cả mấy mươi nghìn mét vuông.

Trong khoảng thời gian này, một ngày Tả Tiểu Đa đều đặn đổ vào trong đó sáu bảy xe bụi Tinh Hồn Ngọc, dù diện tích bao la, nhưng tất cả không gian đã được rải một lớp bụi Tinh Hồn Ngọc.

Hắn đã phát hiện, màu xanh của mam cỏ trước đo han là hạt giống mang vào không biết từ lúc nào, cũng không biết là ai mang vào.


Chỉ cần vào thì sẽ được hấp thụ.

Tuy không biết đi đâu, có vẻ như mặt đất mềm hơn chút, nhưng cũng không có dấu hiệu đặc biệt rõ ràng gì khác.

Ở nơi xa nhất cũng là nơi giáp biên Diệt Không Tháp, chính là nơi Tả Tiểu Đa để nhiều bụi Tinh Hồn Ngọc nhất.

Dù sao công dụng chính của việc vào đây vẫn là chừa không gian để luyện công.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.