Chương trước
Chương sau
Bàn bạc đối sách ba lần bốn lượt, mỗi lần đều nghiêm phòng tử thủ, bí mật theo dõi xu hướng của Tả Tiểu Đa, nhưng kết luận mà mấy người đưa ra là phần lớn thời gian không cách nào ra tay, chỗ trống vỏn vẹn để ra tay cũng có thể phải gánh chịu phản công cực đoan nhất.

Ai ra tay người đó phải chết, hơn nữa còn không chắc chắn có thể giết chết Tả Tiểu Đa!

Vì Tiên Thiên đỉnh phong trong tài liệu đã đột phá rồi, đột phá đến Thai Tức cảnh, dù rằng thực lực của Thai Tức cảnh mấy người này vẫn không coi ra gì, nhưng nói đến giơ tay giết ngay, một đòn đắc thủ, bay xa ngàn dặm, mấy người tự hỏi, chưa chắn có thể làm được!

Quả thực trong lòng mấy người đưa ra kết luận là còn phiền muộn hơn cả bị dẫm phải sh!t!

Hôm nay, trái lại là đám người mình ở thành Phong Hải không đi được, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

“Ba đứa con cháu của Cao gia đã giết trước đó, làm sao Cao gia bên đó vẫn không có chút động tĩnh nhỉ? Gia tộc lớn như vậy, lại không báo thù à? Đây không giống thái độ làm người của Cao Chí Vân. Làm ra một chút tình hình hỗn loạn cũng tốt."

"Chắc là do vết thương của Cao Chí Vân còn chưa khỏi."

"Còn chưa tới trường, vậy có lẽ là còn chưa khỏi."

"Bên trên bảo chúng ta chú ý Cao Chí Vân, lần này lợi dụng hắn một chút, quan hệ đôi bên chỉ e lại khó giống như trước đây."

"Đm, luc đó người đóng giả Hạng Cuồng Nhân đi đánh Cao Chí Vân là ai? Làm sao ... không trực tiếp giết lão già này luôn đi? Nếu không phải để lại sơ hở, hôm nay còn có phiền phức này sao?"

"Ngưoi cho rang han không muốn giết sao? Tên Cao Chí Vân này cũng khá có năng lực đấy, lúc gặp nguy hiểm đã tránh được chỗ yếu hại, thực sự rất may mắn nên mới không chết.”

"Mấu chốt cũng là tên họ Ngô đó đi qua qua sớm, nếu lại có thêm chút thời gian, kiểu gì Cao Chí Vân cũng phải chết ... "

"Cái đồ thành sự không đủ, bại sự có thừa!"

"Đm, nói chuyện chú ý một chút, cảnh giới của người ta cao hơn chúng ta nhiều. Tiếp tục thăm dò đi, thực tế không ổn, cũng chỉ có trên đường Tả Tiểu Đa đi đến chỗ bà Thạch bên này, có lẽ trên đường rời khỏi chỗ đó trở về nhà thử một chút.”

"Nếu thật sự không có cách nào nữa, chỉ có mạo hiểm một lần thôi."

Bây giờ Tả Tiểu Đa cảm nhận rất rõ ràng, tiến độ tu luyện của mình trở nên chậm đi, chậm chạp trước nay chưa từng có.

Lúc trước còn ở cảnh giới Võ Sư, cảnh giới Tiên Thiên, thời gian mấy ngày, linh khí đã có thể tích đầy đan điền, nhưng bây giờ, dù cho có vô số Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm hỗ trợ tu luyện, linh khí thiên địa bên ngoài tùy tiện lấy, trong tay còn có một thanh Long Huyết phi đao không ngừng bổ sung năng lượng ...

Nhưng đan điền vẫn luôn hoàn toàn trống rỗng, không thấy cảm giác tràn đầy như trước nữa.

Rõ ràng có cảm nhận được lượng lớn linh khí, giống như thủy triều dâng trào đi vào kinh mạch, nhưng linh khí mãnh liệt vào đan điền, đầu tiên bị kim châu đó hấp thu, sau đó nhanh chóng xoay tròn không ngừng, sau khi xoay tròn một vòng, lại biến thành đám mây nhàn nhạt, bị giữ lại trong đan điền ....

Nhưng lượng linh khí khổng lồ vốn gần như có thể tràn đầy trong đan điền, lúc này, chỉ biến thành một chút mây lờ mờ!

Chênh lệch này không chỉ to lớn, quả thực là khác một trời một vực!

Dù cho uy lực tăng lên, đột phá có chất lượng, nhưng Tả Tiểu Đa là tính khí gì?

Lấp không đầy ... thì đại biểu là không an toàn!

Bất cứ luc nao đều ở trạng thai tran đầy sắp đột pha moi là tốt nhất, mới có thể yên tâm!

Tốt nhất là mỗi ngày đều đang chuẩn bị đè nén đột phá, mặc dù đau đớn, mặc dù cực khổ, nhưng cảm giác đầy đủ, cảm giác an toàn đó, lại rất chân thật!

Hắn ngày càng càng không quan tâm, liều mạng tu luyện, hấp thu năng lượng thấy lợi trước mắt!

Người tu hành khác mà thấy được sẽ rơi nước mắt, cách thức tu luyện xa xỉ đến cực điểm, dùng Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm làm đệm lót, trải lên từng tầng, nằm lên trên, dưới đầu cũng là thượng phẩm, trên bụng cũng là thượng phẩm, trong tay phải còn nắm chặt vài viên thượng phẩm, chỉ có trong tay trái không cầm Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm mà là cầm Long Huyết phi đao ....

Chỉ dừng lại thời gian một vòng, năm trăm miếng Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, đã biến thành hư ảo!

Ừm, không thể nói hoàn toàn biến thành hư ảo, suy cho cùng còn sót lại bột phấn của Tinh Hồn Ngọc ....

Chẳng qua bây giờ, Tinh Hồn Ngọc trung phẩm trong tay Tả Tiểu Đa, cũng chỉ được không quá một phút, đã bị hút thành một đám bụi!

Chính là mạnh mẽ như vậy!

"Chả trách đến ngưỡng như thầy Văn, đều không làm thế nào dùng Tinh Hồn Ngọc tu luyện, thì ra đây mới là chân tướng ... " Tả Tiểu Đa lẩm bẩm, đại khái cũng là không chịu được sự tiêu hao này.

Không chỉ cấp độ của Văn Hành Thiên, ngay cả đám người Tần Phương Dương, Mục Yên Yên, Lam Thư lúc đó, cũng rất ít dùng Tinh Hồn Ngọc tu luyện.

“Hửm ... không đúng .... "

Đột nhiên Tả Tieu Đa nghĩ ra mot chuyen: "Luc đo ở nha, Tả Tieu Niệm là Thai Tức cảnh đỉnh phong, lúc hấp thu Tinh Hồn Ngọc trung phẩm, có vẻ cũng không nhanh như mình hiện giờ thì phải?

Mặc dù đã quên mất là bao lâu, nhưng, lại chắc chắn không nhanh như mình!

Thậm chí kém xa!

Vậy đây là chuyện gì?

Trong đầu của Tả Tiểu Đa có chút hoang mang.

Lẽ nào nói, ta bây giờ còn mạnh hơn Niệm Niệm mèo lúc đó?

Có thể xem là như vậy à?

Không thể đâu ... có thể không?

Có chút mơ hồ ....

Mà lúc này, Tiểu Long đã bị hắn làm lơ đến tám chín ngày gì đó.

Cũng đến lúc nên tìm tên nhóc này để nói chuyện rồi, cũng có lẽ tên nhóc này that su có đau moi về Tinh Hồn Ngọc cực phẩm!

Tả Tiểu Đa ngủ thiếp đi, rất nhanh đã tiến vào mộng cảnh.

Vẫn là Tiểu Long đó, đáng yêu chớp mắt xuất hiện, vẫn là vẻ mặt nịnh nót: “Bạn tốt, ngươi đến rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.