Chương trước
Chương sau
Nói câu khó nghe, bây giờ Tả Tiểu Đa chỉ cần nói một câu: "Đổi người khác dọn vệ sinh đi."

Hắn sẽ phải cút đi!

Không nịnh bợ lấy lòng sao được.

"Ta muon rác ngưoi thu được sau tu luyen, ta muon lay het bột phan Tinh Hồn Ngọc này, ừ, cần dùng để làm thí nghiệm."

Tả Tiểu Đa thuận miệng bịa lý do.

"Được!"

Ông chủ này nhẹ nhàng thở phào một hơi, còn tưởng có chuyện gì, chỉ thế này thôi?

Thứ này chiếm số lượng lớn nhất trong số rác thải thu dọn mỗi ngày, quan trọng là thứ này thu về giá trị rất thấp, chỉ có một số đồ dùng được cho mục đích thương mại. Cung lớn hơn cầu, không có chỗ cho việc bán hàng.

Thứ này ở trong tay hắn cơ bản đều kéo ra ngoài thành lấp mấy hố đất, mỗi ngày phải có đến cả xe ngựa.

Bây giờ Tả Tiểu Đa nói muốn lấy, đối với hắn chuyện này còn là chuyện tốt, ít nhất cũng tạo được quan hệ với Tả Tiểu Đa.

"Ừ, ngươi kéo về chỗ ngươi, hai ba ngày ta đến lấy một lần là được, có chỗ để chứ?"

"Có, có."

“Bột phấn lúc trước ngươi mang đi đâu cả rồi?"

“Ngoài thành, có một chỗ chuyên để chứa những thứ này, tất cả đều đổ ở đó."

"Ở đâu vậy?"

Buổi chiều cùng ngày, Tả Tiểu Đa xin nghỉ học, đây là việc rất hiếm có.

Hắn đi đến một khu hầm ở thành Nam, thật ra chỗ này chính là một cái hố cực kỳ đồ sộ, không biết sâu tới mức nào!

Xe chở bột phấn Tinh Hồn Ngọc đi đến không ngừng, ầm đầm đổ xuống, bình thường là sẽ đổ thẳng xuống hố, nếu ở trên mặt đất còn sót một ít thì sẽ có người dùng súng nước cao áp bắn phá ngay lập tức ...

Sau đó ào ào biến thành bùn nhão rơi vào hố sâu ...

“Đệch!"

Tả Tiểu Đa thất vọng.

Thì ra là được xử lý như vậy, trực tiếp đổ xuống hố sâu, thật sự là nhất lao vĩnh dật, không để lại hậu quả về sau ...

Vốn Tả Tiểu Đa đến đây là muốn lấy thứ này đưa thẳng vào Diệt Không Tháp, nhưng điều này đã làm cho Tả Tiểu Đa thất vọng vô cùng.

"Không làm việc người làm!"

Sau khi mắng một câu, Tả Tiểu Đa lập tức đi đến cửa hàng thu mua phế phẩm của ông chủ kia.

"Ngươi hỏi mấy trạm thu mua khác xem trong tay họ còn bột phấn Tinh Hồn Ngọc không, còn thì để hết cho ta; một xe năm mươi tinh nguyên tệ, được chứ?" Tả Tiểu Đa hỏi.

“Không thành vấn đề!"

Ông chủ này ôm đồm công việc, nói: "Thật ra không cần trả nhiều tới mức ấy, trước kia thứ này cung được sử dụng cho mục đích thương mại, có thể được sử dụng làm vật liệu xây dựng đặc biệt, nhưng sau khi Tinh Hồn Ngọc được khai thái với số lượng lớn cùng với việc nghiên cứu chuyên sâu, tác dụng làm vật liệu xây dựng đặc biệt cũng bị giảm mạnh. Trên thực tế, bọn ta thu vào là để vận chuyển miễn phí ra ngoài, mang đi chất đầy vào hố sụt ở ngoại thành, tự mình còn phải trả phí vận chuyển; ngươi trả mười đồng tiền một xe đã coi như không ít rồi.

“Vậy ngươi ra mặt thay ta đi, ta vẫn trả một xe năm mươi như cũ, ngươi thu hết lại đây, ngươi thu bao nhiêu tiền là chuyện của ngươi, nếu có thừa thì coi như là phí dịch vụ của ngươi cả, cứ quyết định như vậy đi."

Tả Tiểu Đa không để tâm, dứt khoát nói.

"Được! Cảm ơn lớp trưởng Tả!"

"Ừ, yêu cầu duy nhất là trong quá trình thu mua, nếu có thể không để lộ sự tồn tại của ta thì không cần để lộ, cứ nói có một đại lão muốn nghiên cứu sử dụng."

Tả Tiểu Đa dặn dò một câu.

Nhưng nếu sau này nhu cầu của mình ngày càng cao mà vẫn muốn chuyện này không bị bại lộ thì nhất định không có khả năng.

Tả Tiểu Đa cũng không trông mong có thể giữ bí mật hoàn toàn, thậm chí giữ bí mật lâu dài.

Nhưng ngưoi khac muon do hỏi han xem rot cuoc dung đe lam gì ... Ta Tieu Đa cảm thấy, mình có thể hoàn toàn giữ được bí mật này mãi mãi lâu dài sáng cùng trời đất!

Bởi vì nếu nói chính xác thì chính Tả Tiểu Đa cũng không biết ý nghĩa của bột phấn Tinh Hồn Ngọc đối với Diệt Không Tháp là gì!

Buổi chiều cùng ngày, Tả Tiểu Đa thu được ba xe, hắn đưa thẳng vào trong Diệt Không Tháp.

Trở lại biệt thự, Tả Tiểu Đa nóng lòng muốn vào xem chuyện gì đã xảy ra.

Hắn phát hiện hình như bỏ vào quá nhiều, cũng không thấy dấu hiệu giảm bớt, hắn vung thẳng tay lên, tất cả đều tiêu tán ra ngoài.

Thật sự muốn nhìn xem có nhiều bột phấn Tinh Hồn Ngọc hơn thì rốt cuộc sẽ có hiệu quả gì?

Hoặc là, sẽ xuất hiện một kỳ tích mà người không thể tưởng được?

Buổi chiều cùng ngày, Tả Tiểu Đa lựa chọn tiếp tục ngủ trong Diệt Không Tháp; đêm nay hắn chuẩn bị áp chế lần cuối, sau đó sẽ đột phá lên Thai Tức cảnh.

Cuối cùng cảm giác đau đớn, và cảm giác như sắp đột phá theo sát tiến đến ...

Tả Tiểu Đa nghĩ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.

Hắn quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh trước khi hắn đi ngủ, nhớ kỹ mỗi một chi tiết, sau đó nhắm mắt nắm xuống.

Sau khi tỉnh lại, hắn so sánh xem xét xem có manh mối gì khác trước hay không.

Lần này, Tả Tiểu Đa ngủ rất ngon, hiếm được một lần thả lỏng thế này.

Ở trong Diệt Không Tháp, căn bản không lo lắng bị đánh lén, cũng không có vấn đề gì về toàn, có thể yên tâm thoải mái.

Vừa mới tiến vào giấc ngủ, hắn lại bắt đầu năm mơ, đương nhiên cũng gặp lại tên kia!

“Qua một bên chơi đi ... Trông coi Kim Sơn mà nói nghèo, ta không biết đây là vì thiên tính loài rồng nhà các ngươi như thế, hay cho do thói quen trợn mắt nói dối." Tả Tiểu Đa rõ ràng không để ý.

Nhưng Tiểu Long bị phớt lờ lại đột nhiên trở nên hưng phấn.

Trước kia nó đến đây, cơ bản đều là Tả Tiểu Đa sẽ đá thẳng mình ra khỏi cảnh trong mơ, nhưng bây giờ thế mà lại không trực tiếp đá luôn.

Đây là tiến bô, cái này chứng tỏ ... có cơ hôi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.