Chương trước
Chương sau
Mà với trình độ hiện nay của Tả Tiểu Đa, người này chẳng là gì trong mắt hắn cả.

Dù trình độ của người này cao hơn mấy tên Vọng Khí Sĩ được Mộng gia, Diệp gia mời tới làm việc mà Tả Tiểu Đa thấy ở thành Phượng Hoàng một chút.

Nhưng trình độ của han cùng lắm tương đương với hai người ở bên cạnh Cô Lạc Nhạn là hết đát.

Với người đã kế thừa hết y bát của Hồng Hạt Tử và Hà Viên Nguyệt, trong đầu còn có gần như là tất cả kiến thức về Vọng Khí trên đại lục và đã thông hiểu hết đạo lí như Tả Tiểu Đa mà nói, người này không đủ trình!

Kém quá xa.

"Đình viện là do các hạ bố trí đúng không?"

Tả Tiểu Đa nói: "Nơi này chiếm diện tích không nhỏ, các phương vị gì gì đó, tất cả đều bố trí theo đúng quy củ. Ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi thôi ... Cái hồ nước trước đình viện kia được đào vào lúc nào?"

"Hồ nước?"

Bàng sư phu đột nhiên hiểu ra: "Ý ngươi là Ngự Long Trì ở trước đình viện kia?"

"Ngự Long Trì?"

Tả Tiểu Đa cười nhạt: "Ngươi gọi cái hồ bé như vậy là Ngự Long Trì? Ngươi biết rồng lớn tới đâu không?"

Bàng sư phụ tức giận nói: "Ngươi thì biết cái gì, rồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể vọt lên cao cũng có thể ẩn nấp, đã thoát khỏi địa phương nhỏ hẹp từ lâu rồi!"

“Hồ nằm ở phía Tây nam của tòa nhà, được; tạo hình là hồ tám góc, cũng được; hòn non bộ nhô lên khỏi mặt nước, ở giữa cao xung quanh thấp, nhưng mực nước sâu nhất mới có một mét rưỡi, vậy cũng được; nuôi cá Long Môn, cũng là vẽ rồng điểm mắt, có thể nói là diệu thủ; nhưng không biết ngươi có xem nhẹ chuyện địa thế ở phương vị này không thấp không?"

Tả Tiểu Đa hỏi.

Bàng sư phụ nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ một lát, sắc mặt vẫn không thay đổi: "Điểm này sao ta lại không biết chứ, nhưng phương vị này đã toàn diện về mọi mặt, chỉ có khuyết điểm nhỏ nhặt này mà thôi, ta và hiệu phó Cao cùng đi tìm cao nhân chỉ điểm, đặt một khối Nhật Nguyệt Thạch ở phía bắc của hồ là có thể trấn áp địa thế, không còn gì bại lộ!"

"Ổn định địa thế? Không còn gì bại lộ?"

Tả Tiểu Đa nói: "Không biết là vị cao nhân nào đã chỉ điểm, kiến giải thật là độc đáo như vậy? Không biết Bàng sư phụ có nghĩ tới hay không, vốn dĩ chỗ không có hố lại thành có hố, sẽ chính là cái hố đào cho chính mình?"

"Chỗ vốn dĩ có núi lại biến thành hố, còn là núi dựa bị biến thành hố, ngươi nghĩ qua hay chưa?"

"Chỗ vốn dĩ không có núi lại có núi, lại còn là Nhật Nguyệt Sơn, còn có cái hồ ngươi gọi là Ngự Long Trì nam ở phía bắc, nơi ở lại ở phía nam, rốt cuộc chân tướng là gì? Bàng sư phụ là người có năng lực, chẳng nhẽ không biết điểm này?"

Tả Tiểu Đa nói: "Thậm chí còn có, tuy Nhật Nguyệt Thạch được xưng là có thể trấn áp hết thảy tà ám, nhưng ngươi có nghĩ tới điều này hay không, vốn không có hố, ngươi lại tự đào hố. Nhật Nguyệt Thạch tới từ Nhật Nguyệt Quan, nhưng tới nơi này, nó lại trở thành Nhật Nguyệt Quan, vốn cũng chẳng có liên quan gì, nhưng khi đặt nó ở trước mặt của chính mình thì lại có vấn đề."

"Đặt thêm một quan ở trước cửa nhà mình, lại còn là Nhật Nguyệt Quan? Đây là muốn khi ra cửa phải phá quan trước đúng không? Phá Nhật Nguyệt Quan à? Cái loại hành động gì đây?"

"Trấn áp địa thế? Thực ra là ai mới đang bị trấn áp? Đây không phải trấn áp, mà là đối địch! Còn cái không bị lộ sơ hở như ngươi nói, ha ha ... Có lẽ sẽ không bại lộ thật, hại người trong âm thầm lặng lẽ, đúng là rất sạch sẽ không dấu vết, thật sự là không có sơ hở!"

Sau khi nghe xong lời mỉa mai của Tả Tiểu Đa, sắc mặt Bàng sư phụ đột nhiên trắng bệch ra, ngay cả ánh mắt cũng đầy hoảng sợ.

Hắn cũng là người hơi có thành tựu trong đạo Vọng Khí, sao mà không biết những gì Tả Tiểu Đa nói không phải là nói bừa chứ!

"Bàng sư phụ, đừng nói là ngươi không biết cân cước của Nhật Nguyệt Thạch ra sao nhé? Nhưng bây giờ thứ ngươi xây dựng lên, chẳng phải là Nhật Nguyệt Quan đấy sao." Tả Tiểu Đa nói: "Nhật Nguyệt Thạch đúng là cục đá mang về từ Nhật Nguyệt Quan, nó có chứa đựng tinh thần chính nghĩa oanh liệt ngàn năm, đúng là có thể trấn áp được hết thảy tà ám!"

"Nhưng ... Ngươi dựng quan này ở vị trí này ... Ta đoán, trên khối Nhật Nguyệt Thạch mà ngươi dùng làm trấn thạch này, có dính máu, đúng không?"

Tả Tiểu Đa trầm giọng hỏi, tuy rằng là hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định chắc chắn.

"Có ... Có máu."

Lúc này Bàng sư phụ đã buồn nản hoàn toàn.

Hắn cũng là người thạo nghề trong đạo này, hắn suy một ra ba, biết bản thân đúng là đã phạm sai lầm, cho dù đây cũng không phải sai lầm thông thường, nhưng dù sao thì hắn cũng không phát hiện ra.

Nhưng lúc đó còn có nhân sĩ có quyền uy chỉ điểm, hắn tin răm rắp không nghi ngờ gì mà làm theo, sao bây giờ lại thay đổi đến thể, xuất hiện một sơ hở lớn thế này.

Tả Tiểu Đa hỏi tiếp: “Máu trên tảng đá, là máu người Vu Minh, hay là máu của liệt sĩ Tinh Hồn?”

Mặt Bàng sư phụ càng trắng bệch hơn: "Cái này, ta cũng không biết."

"Vậy thì Nhật Nguyệt Thạch này là ai mang về? Là lấy ở trong quan? Hay là ngoài quan? Lối vào của quan? Hay là ở dưới quan?"

Tả Tiểu Đa hỏi: "Đừng nói là cái này người không biết luôn nhé?"

Sắc mặt Bàng sư phụ càng tệ hại hơn, hắn lẩm bẩm nói: "Nhưng lúc ấy, là vì muốn trấn áp địa thế của Ngự Long Trì ... "

“Đúng, điểm này ta cứ cho là ngươi đúng đi, nhưng người thì sao?"

“Người ... "

Ánh mắt Bàng sư phụ càng hoảng hoạn thêm, nói: "Năm đó, vị đại sư đó nói, anh linh luôn ở, bảo vệ ngàn năm."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.