Chương trước
Chương sau
Hạng Cuồng Nhân hừ một tiếng: “Vệ Tiếu Thanh, bớt hả hê lại đi, ngươi cũng chẳng tốt lành gì!”

Hắn hét lên: “Chẳng phải muốn chứng cứ sao? Ông đây có!”

Nói xong, hắn sải một bước dài ra ngoài cửa hét lớn: “Lão Lôi! Đại Đầu, lại đây lại đây!”

Trong phòng, hiệu phó Vệ, hiệu phó Ngô, hiệu phó Lữ đều lộ ra vẻ giễu cợt trong ánh mắt.

Nhưng mỗi người đều che giấu cẩn thận, không để lộ dấu vết, cúi đầu che đi ánh mắt, Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên đợi người nhưng lại không nhìn thấy gì.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, hai người đàn ông cao to bước vào, hai người này tướng mạo giống nhau như đúc, như anh em sinh đôi. Nhưng nếu nhìn kỹ thì

vẫn có thể phân biệt được, một người già hơn và một người trẻ hơn.

€ó lẽ là hai cha con, không phải anh em.

hôm qua Đại Đầu từ Thượng Kinh trở về, hai cha con cùng ta uống rượu. Vốn dĩ định đến Thương Thiên Nhất Phẩm, kết quả Đại Đầu đã đặt trước khách sạn Chí Tôn, nên bọn ta đã đến đó.”

Hạng Cuồng Nhân lớn tiếng đáp: “Hai cha con Đại Đầu chính là nhân chứng của ta! Và chủ khách sạn Chí Tôn cũng là nhân chứng của ta. Bọn ta đã uống đến hai giờ sáng. Cả ba người đã uống hết mười bảy hũ Túy Bắc Đấu.”

“Còn lúc đó, người họ Cao sớm đã bị khiêng vào khoang điều dưỡng. Nhân chứng vật chứng như thế này, đã đầy đủ hết chưa.”

Hạng Cuồng Nhân cười lớn.

Diệp Trường Thanh cùng những người khác đều quay đầu lại nhìn hai cha con.

Lôi Đại Đầu cười, chắp tay nói: “Đều là người quen, Lôi mỗ sau khi ra khỏi Phong Hải, đều sống vào Thượng Kinh, ngày nay làm việc tại Cao Võ Vân Đoan ở Thượng Kinh, tuy rằng không tham gia giảng dạy, chỉ là nhân viên hậu cần, suy cho cùng không bằng các vị ở đây tu vi uyên thâm, trình độ võ đạo thâm hậu, nhưng cũng được coi là nhân viên của Cao Võ Vân Đoan, phần này, không ai phản đối chứ?”

Văn Hành Thiên thản nhiên nói: “Ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Lôi Đại Đầu cười nói: “Ý của ta là, ta làm nhân chứng, chắc các vị sẽ tin tưởng ta mà nhỉ?”

Hiệu phó Ngô cười, đáp: “Lôi huynh, mọi người đều là người quen bạn cũ, không cần vòng vo làm gì, mau chóng làm rõ sự việc. Ngươi nói thì mọi người tự khắc sẽ tin tưởng thôi. Ha ha, ha ha.”

Lôi Đại Đầu cười ha ha: “Tối hôm qua, ta thực sự có hẹn với Hạng huynh đi uống rượu ở khách sạn Chí Tôn. Chỉ có ba người, ta, con trai ta và Hạng huynh, ba người bọn ta.”

Mọi người ngồi ngay ngắn bất động.

Hạng Cuồng Nhân hai mắt sáng rực, cười lớn: “Thế nào, người họ Ngô kia, còn lời nào để nói không?”

Hiệu phó Ngô thản nhiên nói: “Ngươi vội cái gì? Ta còn chưa 8) xong mà. Lôi huynh, dám hỏi ngươi bữa rượu này, ngươi đã uống đến mấy

Lôi Đại Đầu trả lời rất vui vẻ: “Uống đến mười một giờ đêm, bữa rượu này thật sự rất sảng khoái...”

Hiệu phó Ngô và hiệu phó Vệ bắt đầu cười chế nhạo.

Hiệu phó Cao bị tấn công vào lúc một giờ đêm, vậy thì thời gian mười một giờ đêm sau khi uống rượu xong, không có ai làm chứng.

Thân hình vạm vỡ của Hạng Cuồng Nhân bất ngờ co cứng, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Lôi Đại Đầu.

Bên đó, hiệu phó Ngô tranh thủ truy hỏi: “Uống đến mấy giờ? Ta nghe không rối”

“Mười một giờ.”

Lôi Đại Đầu vẻ mặt bối rối: “Sao, thời gian này ta còn có thể nói dối sao? Tối

hôm qua uống rượu hơn bốn tiếng đồng hồ, tửu lượng của Hạng huynh quả nhiên là..”

Hạng Cuồng Nhân không thể tin được, nhìn chằm chằm người bạn lâu năm năm đó của mình: “Lão Lôi, ngươi nói... Mấy giờ?”

“Thì mười một giờ. Mười một giờ, chẳng phải ngươi nói bây giờ Phong Hải đang không ổn định, có quá nhiều việc, cần phải về sớm một chút sao?”

Lôi Đạt Đầu không biết giải quyết thế nào: “Sao vậy, Lão Hạng... Ngươï?...”

Hạng Cuồng Nhân gật đầu chán nản: “Ha ha ha... Lôi Đại Đầu... Tình bạn ba trăm năm, ta tưởng rằng ba trăm năm tình bằng hữu chỉ có mình ngươi, tới đây chấm dứt rồi. Ta thật sự rất hứng thú muốn biết, rốt cuộc ngươi đã nhận được lợi

lộc gì mà lại nói như vậy!”

Lôi Đạt ngây người, lòng đột nhiên nổi giận: “Lão Hạng, ngươi có ý gì? Ta có lòng tốt tới làm chứng cho ngươi...”

“Ngươi làm chứng cho ta?” Hạng Cuồng Nhân nheo mắt, 'Thản nhiên nói: “Ta hỏi lần cuối, chúng ta đã uống đến mấy giờ!”

Lôi Đại Đầu đập bàn gầm lên: “Ngươi có hỏi ta một trăm lần thì vẫn là mười một giờ!”

“Ha ha ha...”

Hạng Cuồng Nhân tâm can như vỡ vụn, hắn cười khổ: “Được, được, được rồi! Hôm nay, ta rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là bạn!”

Hiệu phó Ngô xem bọn họ và bắt đầu cười mỉa: “Hạng Cuồng Nhân, cố làm ra vẻ thì có tác dụng gì? Sự thật đã rõ, còn có gì để chối cãi nữa?”

Hạng Cuồng Nhân ngẩng mặt lên trời cười ha hả: “Ta có rất nhiều thứ để chứng minh cho mình! Người đâu, đem máy chiếu tới đây!”

Kêu lớn một tiếng.

Ngay lập tức, Hạng Cuồng Nhân lấy ra một vật nhỏ trong trong túi áo....

Hóa ra là... một chiếc đĩa CD nhỏ gọn.

“Thật sự cho rằng ông đây nhốt mình ở nhà hai mươi năm là sống uổng hoài vô nghĩa sao? Ta cũng biết công nghệ cao đấy! Ông đây thực sự có chứng cứ, ở

đây này!”

Hạng Cuồng Nhân khích khích cười giểu, sau đó nhanh chóng kết nối máy. chiếu.

“Lão Hạng, ý ngươi là gì?” Lôi Đại Đầu thay đổi sắc mặt. “Cút mọe nó nhà ngươi đi.”

“Lôi Đại Đầu, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, có phải hình ảnh chiều hôm qua chúng ta vừa gặp mặt không.”

Hạng Cuồng Nhân dữ tợn: “Nếu ngươi còn tiếp tục chối cãi cũng không sao. cả, trước cửa hai bên vẫn còn vài người quen, ta tin là tình hình của đêm hôm trước họ vẫn còn nhớ chứ nhỉ? Có nên kêu bọn họ tới không?”

Lôi Đại Đầu sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ hoang mang lo sợ.

Hiệu phó Ngô thay đổi ánh mắt, tức giận nói: “Hạng Cuồng Nhân, ngươi đang giở trò gì vậy?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.