Chương trước
Chương sau
Tả Tiểu Đa oán thầm trong lòng, trên mặt vô cùng trung thành, mang một dòng biểu cảm “Ta đối với ngươi kính trọng chân thành, muôn phần kính yêư”, ngay

cả giọng nói cũng giống như phát ra từ đáy lòng!

“Chuyện đầu tiên... là liên quan đến tướng pháp thần thông của ngươi... ta cần hiểu biết sâu hơn một chút.”

Diệp Trường Thanh nói: “Ở đây ta có hai người, có thể cho ngươi xem thử, ngươi cứ nói thẳng, chỉ điểm tương lai.”

“Đây là hiệu phó Lưu, đây là hiệu phó Thành.”

Diệp Trường Thanh giới thiệu nói: “Đương nhiên, đối tượng xem tướng còn bao gồm hiệu phó Hạng, còn có thầy Văn của ngươi, ngươi đều có thể xem, tùy ý

xem:

Tả Tiểu Đa cẩn thận nói: “Vẫn mong hiệu trưởng nói rõ ràng, tương lai cũng bao gồm rất nhiều, phương hướng cụ thể thế nào.”

Diệp Trường Thanh nói: “Trước tiên ngươi xem tiến độ khôi phục của hiệu phó Lưu một chút, có thể xác định khi nào có thể hoàn toàn bình phục không, thậm chí thuyên giảm, còn có chính là, phương hướng tìm kiếm thù nhà. Hiệu phó Thành muốn tìm kiếm Xà Vương, cái này thì cần bắt đầu tìm từ phương hướng nào thì tốt nhất?”

“Còn nữa thù nhà của hiệu phó Hạng...”

Diệp Trường Thanh ho một tiếng, có chút nói không ra hơi.

Tả Tiểu Đa đã trợn mắt nhìn hắn.

Hai mắt kinh ngạc.

Mấy thứ này?

Tất cả những cái này...

Muốn dựa vào mỗi xem tướng để nhìn ra?

Tả Tiểu Đa nuốt nước miếng, có chút cạn lời.

Gó vẻ như... có vẻ như hơi làm khó hắn rồi.

Mặc dù trên lý luận, những cái này ta đều có thể nhìn ra được, nhưng từng người các ngươi là người gì, tu vi gì? Tự trong lòng các ngươi không biết sao?

“Ta sẽ tận lực mà làm, nhưng có một điều ta nói trước... hiệu trưởng, thực tế tu vi của các ngươi quá cao, chưa hẳn ta có thể nhìn ra cái gì

Đối mặt với đám đại lão trước mắt, Tả Tiểu Đa không dám cam đoan, chỉ có thể nói rõ trước, để giữ cho mình một con đường lui.

“Ngươi làm hết sức là được.” Diệp Trường Thanh ôn hòa nói: “Trước tiên ngươi xem thử chohiệu phó Lưu. Xem hắn có hy vọng phục hồi sức khỏe không, nếu có, mấu chốt thuyên giảm ở

đâu.”

Hiệu phó Lưu này đã sắp râu tóc bạc phơ, thoải mái ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đầy ấm áp nhìn Tả Tiểu Đa.

Ông cụ rung chuyển trời đất năm đó này, bây giờ toàn thân tràn đầy cảm giác hiểu rõ tình cảm trên đời, phong khinh vân đạm.

Hoàn toàn không nhìn ra sự ngang ngược của ngày trước, chỉ có mặt mày. hiền hậu.

Đồng thời khi Tả Tiểu Đa nhíu mày nhìn đi, ném ra một cái tăng cường điểm khí vận, giúp tăng thêm tướng pháp thần thông.

Trong đám người, Tả Tiểu Đa nắm chắc nhất vẫn là hiệu phó Lưu, suy cho cùng hiệu phó Lưu hiện tại tu vi đã mất, dù cho căn cơ vẫn còn, nhưng chắc chắn không thể tạo thành thực lực phản lại áp lực.

Dưới sự tăng cường của điểm khí vấn, Tả Tiểu Đa vẫn có thể nhìn ra được không ít thứ.

Tả Tiểu Đa tập trung tinh thần nhìn lên nhìn xuống nửa ngày, lại do dự một lát, lắc đầu nói: “Trong thời gian ngắn không có hy vọng phục hồi sức khỏe, còn thời gian dài, trên đầu của hiệu phó Lưu ánh sáng tím bao phủ, khôi phục thì có hy vọng lớn, nhưng, còn xem ánh bình minh này khi nào đế

“Ô?” Diệp Trường Thanh chấn động tinh thần, nói: “Có thể đưa ra thời gian đại khái không?”

Tả Tiểu Đa đưa ra đáp án này, đã là vui mừng ngoài ý muốn, hiệu phó Lưu đã tàn tật nhiều năm như vậy, lại còn có thể có hy vọng khôi phục?

Vừa nãy xếp câu hỏi này vào, chẳng qua là còn một phần vạn hy vọng mà thôi. Không ngờ lại thực sự có hy vọng.

“Ừm, hiệu phó Lưu, mời ngươi viết một chữ.”

Tả Tiểu Đa nói.

“Được.”

Hiệu phó Lưu nhàn nhạt mỉm cười, tiện tay viết một chữ “Vân”.

Vân.

“Tấm lòng của hiệu phó Lưu rộng rãi, khoan dung cao thượng, học sinh khâm phục từ đáy lòng. Một chữ viết vân đạm phong khinh này, mọi chuyện không còn

canh cánh trong lòng, thực tế nhìn thấu hồng trần, vô oán vô ưu.”

Tả Tiểu Đan thần sống lâu dài.

Loại tinh thần điềm đạm này, có lợi nhất cho thân thể và tinh

Vân # giống như vân Z, hiện tại đương nhiên là trời u ám đổ mưa che bầu trời, bầu trời tối và không có mặt trời. Vậy mà chỉ chờ một cơn gió thổi qua, trời u ám đổ mưa tan đi, thời gian khôi phục. Có lẽ là mây gió chỉ có lúc... chủ yếu, cơ duyên lớn đến, không hẹn mà đến, phúc về sau kéo dài.”

“Gió mưa sẽ không tồn tại mãi, chắc chắn có lúc tiêu tan... trở ngại duy nhất, là bốn chấm đó của đầu chữ Vũ (RR),hiệu phó Lưu, có bốn kẻ thù lớn áp chế ngươi, nhìn chằm chằm ngươi.”

Lúc Tả Tiểu Đa nói đến 'bốn kẻ thù lớn' bốn chữ này, hiệu phó Lưu vẫn luôn không tỏ thái độ này đột nhiên dựng thẳng lưng, hai mắt sáng rỡ, nhìn Tả Tiểu Đa, khí thế tăng vọt, so với trước đó, cảm giác như hai người khác biệt.

“Bốn kẻ thù lớn...” Hiệu phó Lưu nhìn hiệu phó Thành.

“Chữ vũ trên đầu chữ vân... đến từ phía trên, mà nếu là phương hướng và vị trí cụ thể... vị trí cao hơn ngươi, chỗ cũng rộng hơn bên này của các ngươi, có thể hoàn toàn áp chế chúng ta bên này, chỉ có một chỗ, Thượng Kinh.”

Tả Tiểu Đa cẩn thận nói: “Cho nên...”

“Ừm” Hiệu phó Lưu cười: “Đúng vậy.” Lại cắt đứt lời nói của Tả Tiểu Đa.

“Đại khái quá trình khôi phục này cần bao lâu?” Diệp Trường Thanh tràn đây mong chờ truy hỏi.


Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, nói: “Được.”

Lập tức quay đầu: “Lão Lưu, ngươi nghe thấy rồi đó. Bên đó của ngươi cần thứ gì, nhất định phải nói với ta còn có người nhà, từ bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị:

Hiệu phó Lưu mỉm cười, đã khôi phục thành trạng thái trước đó, không thể không nói: “Được.”

“Nhìn bộ dạng không để tâm này của ngươi, thì không chờ mong được ngươi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.