Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới là thấy thích rồi! Tả Tiểu Đa lao sang trái, bên trái lập tức bị chặn lại. Đi qua bên phải, bên phải lại có thêm một bức tường người vây chặn.

Mấy cô gái ưỡn ngực, kiên quyết không lùi bước, hơn nữa còn hùng hổ ép tới gần.

Quay người về sau... không thể quay được, phía sau có luồn khí tức rất nguy hiểm, chắc là các giáo viên tới rồi. Trời ạ, da đầu ta tê rần cả rồi.

Tả Tiểu Đa hành động dứt khoát và nói: “Như vậy đi, mấy nhóc này còn chưa đầy tháng, nếu không mau chóng bán đi, ta sợ cũng không nuôi được bọn nó, các ngươi đã có thịnh ý như vậy, vậy ta mang chúng đi bán đấu giá thôi.”

“Ta cũng biết, ta chắc chắn không thể đắc tội được mấy thiên chỉ kiêu nữ như. các người, cho hay không cho ai cũng đều đắc tội người ta cả, vậy thì đấu giá đi, †a cũng không cần nhiều, một viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm làm giá khởi điểm, người ra giá cao hơn sẽ được. Thế nào, ta không hét giá quá chứ?”

Tả Tiểu Đa lập tức ra quyết định.

Mấy vật dễ thương đang ở trong lòng Tả Tiểu Đa có tác dụng gì chứ?

Nhỏ như thế còn bắt phải nuôi, làm gì có thời gian?

Tiền bạc! Tài nguyên tu luyện! Đây mới là những thứ thiết thực!

“Giá khởi điểm chỉ có một viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm?”

“Rẻ thế sao?”

“Ta nhất định phải có được, mười viên! Giá gấp mười, còn ai giành không?”

“Đứng sang một bên, ta ra giá một trăm viên, giá gấp trăm lần!”

“Kéo xuống đi, ta ra giá năm trăm viên!”

“Năm ngàn viên Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm!” Chân Phiêu Phiêu lớn tiếng nói, vậy mà lại tăng giá lên gấp mười lần.

“Năm nghìn năm trăm viên!”

“Bảy nghìn!”

“Mười nghìn!”

“Mười bốn nghìn!”

Chỉ trong nháy mắt, giả cả đã tăng lên tới hơn mười nghìn viên, người ra giá cao nhất chính là Vũ Yên Nhi, nàng ra giá mười bảy nghìn viên Tỉnh Hồn Ngọc thượng phẩm.

“Các vị, các vị..."

Vũ Yên Nhi nói lớn: “Ở đây còn chín con nữa, trên người ta chẳng còn bao nhiêu hàng tồn, số này đã là tất cả rồi... mọi người nhường ta một chút đi, tình thâm nghĩa nặng... sau này ắt có báo đáp.

Vẫn còn khá nhiều mà, các chị em, chúng ta giành giật như vậy chỉ càng khiến lớp trưởng Tả được lợi hơn thôi. Mọi người phải bình tĩnh, lớp trưởng Tả là gian thương, đừng để bị mắc lừa, phải chỉ tiêu lý trí.”

Vừa nói, vừa chắp tay, liên tục nói cảm ơn.

Tả Tiểu Đa hận nghiến răng, muốn một cước đá bay cô gái này ra ba mươi ngàn mét quá!

Ta tiễn ngươi đi ngàn dặm bây giờ...

Nhưng nghĩ lại, vẫn là nên nhịn xuống, muốn thu phục bọn họ, cả một lớp, chắc chắn có cơ hội! Bây giờ quan trọng là phải bán được hàng đãt!

Qua hôm nay, phải bảo Phù Phù tìm nàng giày vò trăm lần! Mấy cô gái nghe lời của Vũ Yên Nhi nói, suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng rất

có lý, đặc biệt là mười bảy nghìn viên Tinh Hồn Thạch, cũng tương đương là giá cao rồi.

Đa số mọi người không thể bỏ ra nhiều Tinh Hồn Ngọc như thế.

Nếu mấy chị em còn tiếp tục tranh giành nữa, Tả Tiểu Đa sẽ phát tài thật đấy, không thấy bây giờ hắn cười đến lộ răng ra rồi à, sắp thấy cả răng khôn luôn rồi này.

“XI

“Phi!”

“Xấu xal”

“Gian thương!”

“Hèn hại”

Bỗng chốc, các cô gái đều cùng căm thù chung một kẻ thù.

Thế là tiểu bạch hổ đầu tiên đã được Vũ Yên Nhi mua về với cái giá mười bảy nghìn viên.

Ngay sau đó, con tiểu bạch hổ thứ hai cũng được Chân Phiêu Phiêu hốt về với giá mười bảy nghìn viên. Tiểu bạch hổ thứ ba, được một nữ sinh năm hai vừa mở miệng đã ra giá mười bảy nghìn viên; muốn một hơi hốt trọn, nhưng mà nàng hành động hơi gấp, khiến những người khác cảm thấy khá nguy hiểm, chỉ thấy mười bảy nghìn này đã trở thành ngã giá?

Đây là muốn ra giá một lần rồi nắm chắc trong tầm tay, đến trước thì được miếng ngon, chê ta không có tiền sao?

Đột nhiên lại có một trận nhốn nháo, chính là nữ sinh ban đầu hét giá mười bảy nghìn bây giờ đã tăng lên hai mươi tư nghìn làm giá cuối cùng.

Bỗng chốc, khí thế cùng căm thù chung một kẻ thù của họ đều tan biến hết.

Một lần nữa họ lại trở về quan hệ cạnh tranh đỏ mắt.

Đến khi tiểu bạch hổ thứ tư lại được hét cái giá hai mươi lăm nghìn cao ngất ngưỡng; con hổ thứ năm phải miễn cưỡng ra giá ba mươi vạn mới có thể mua được.

Trong nháy mắt, hắn đã bán được năm con hổ con.

Chỉ còn lại bốn con mà thôi.

Năm nữ sinh đã đấu giá được tiểu bạch hổ đang ôm con hổ của mình cười tươi rói, tới mức này rồi mà còn để ý chị chị em em, đồng minh hay không đồng minh gì chứ?

Bản thân chỉ muốn trốn sang một bên trêu đùa chú hổ của mình mà thôi.

Tiểu bạch hổ lại hồn nhiên như trẻ con kêu lên ô ô, thế là mấy nữ sinh ai nấy cũng đều vui vẻ, tim như muốn tan chảy...

Mấy chị em... đó là cái gì? Mặc kệ!

Các cô gái khác không khỏi ghen tị, ngưỡng mộ, còn có chút thèm thuồng.

Vài người lúc đầu còn do dự, nhưng sau đó kìm lòng không đậu sờ vào tay tiểu bạch hổ đó, tâm trạng lập tức bùng nổ.

Dễ chịu quá đáng yêu quá, trông nó rất lanh lợi, dễ thương...

'Ta muốn ta muốn ta muốn!

Thế là, giá cả tăng vọt như hỏa tiễn!

Ánh mắt của mọi người nhìn Vũ Yên Nhi và Chân Phiêu Phiêu đều lạ lãm... hai nha đầu này kích động bọn ta để chặn ép giá cao, kết quả bọn họ vừa lấy được thì lại rụt đầu!

Ôi đệt, hai đứa này! Không biết xấu hổ!

Đê tiện, lão nương mắc lừa các ngươi rồi!

Trong cơn tức giận, thế là con hổ thứ sáu ra đi với giá ba mươi hai nghìn.

Con hổ thứ bảy là ba mươi sáu nghìn!


Nhưng nào ngờ, giá thành lại tăng chóng mặt như thế, không chỉ không lời được, mà còn bị đưa lên cái giá cao ngất ngưỡng. Lúc đầu mà ra tay thì đã nắm chắc một con rồi, cái giá bây giờ bản thân còn không trả nổi!

Đúng là thiệt thòi mà!

Còn lại hai nữ sinh với tiềm lực tài chính tương đối mạnh.

Còn một con cuối cùng, đã hoàn toàn đến hồi cận chiến!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.