Chương trước
Chương sau
Sau một tiếng... Tả Tiểu Đa rời khỏi khu vực này, nhanh chóng chạy tới hướng mười một giờ...

Tuy là đi nhanh tới nơi hẹn, nhưng tất cả tinh thú trên đường vẫn bị hắn một lưới bắt hết, không để sót con nào.

Tại khu vực đã bị Tả Tiểu Đa tàn sát bừa bãi, trong sáu tháng tới, rõ ràng không có con tỉnh thú nào dám tới ở.

Thật sự là bị giết quá sạch sế!

Mà ở hướng mười một giờ lúc này, Hạng Xung và Hạng Băng đã hội tụ trước một bước.

Hai người tuân thủ nghiêm ngặt quy định cơ bản, cách nhau vài trăm mét, từng người lao nhanh tìm kiếm, trông có vẻ ai làm việc nấy, nhưng thật ra ánh mắt của cả hai đều đang chú ý đến nhau một cách chặt chẽ.

Trước sau hai người vẫn là anh em sinh đôi, cho dù là đi cùng nhau, cũng không ai nói ra nói vào, quan tâm như vậy, chỉ là chuyện đương nhiên trong mắt người ngoài.

Chỉ là dọc đường đánh tới đây, hai người chưa phát hiện ra nơi nào đáng chú

Tương tự, cũng chưa có nguy hiểm nào hiện ra, với tu vi hiện giờ của hai người bọn họ, về cơ bản là có thể đấu với tu giả Đan Nguyên cảnh bình thường, đối phó với đám tinh thú Thai Tức cảnh này, thật sự là không có gì khó khăn.

Mà cuối cùng Hạng Băng cũng xuất ra vũ khí chỉ mình nàng có.

Và Hạng Xung cũng như vậy, cũng là Bá Vương kích!

Có điều cũng khó trách Hạng Băng bình thường không lấy ra, một cô gái cầm Bá Vương kích tám trượng đối chiến với người, chỉ riêng tác động trực quan này, cũng đã là...

Ngược đời!

Nếu so sánh giữa trường kiếm mà Lý Thành Long hay dùng với Bá Vương kích, thì trường kiếm gần như chỉ là một cây kim bình thường.

Hai anh em bước thấp bước cao đi về phía trước.

Cả hai lần lượt vọt tới một sườn núi, cách nhau khá xa, không hẹn mà cùng đứng lại chống Bá Vương kích, định nghỉ ngơi một chút.

Dùng Bá Vương kích uy mãnh như vậy làm vũ khí, uy thế vô cùng, nhưng tiêu hao cũng rất lớn, hai người lúc này phải nghỉ ngơi lấy hơi một chút.

Lúc này, trong rừng cây bên cạnh. “Ồ, thật trùng hợp!”

Tả Tiểu Đa cười ha hả vọt ra: “Sao trùng hợp như vậy, các ngươi cũng đánh tới nơi này à? Thế nào, thu hoạch sao rồi?”

Mà trong rừng rậm đối diện, một bụi cây bị nổ vụn, còn trong cái hố, năm người vừa định đứng dậy lại đột nhiên nằm xuống.

Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Đù má, sao lại có thêm một người?

Nhóc con này từ đâu nhảy ra vậy?

€ó thêm một đứa, vậy chẳng phải lần này xuất hiện biến số sao? “Thu hoạch cũng khá.” Hạng Xung cười ha ha: “Ngươi thì sao?”

“Thu hoạch của ta bình thường, nhưng để lấy được top 3 cũng không thành vấn đề!”

Tả Tiểu Đa rất khí phách cười, nói vọng lên đỉnh núi, chào Hạng Băng: “Băng Đản, nào nào nào, nghỉ ngơi tí đã, chỗ ta có đồ ăn thức uống, cái gì cũng có, chỉ cần ngươi muốn, ta cho ngươi.”

Hạng Băng đỏ mặt, giơ Bá Vương kích xông qua.

“Lại nói nhảm, có tin ta xiên chết ngươi không!”

Tả Tiểu Đa cười ha ha.

Sau đó ba người trải một tấm vải bạt trên đỉnh núi, mang các loại đồ ăn ra, ăn cho đã rồi, Tả Tiểu Đa còn mở hai chai rượu.

“Nào nào nào, uống một ly, giải lao.” Trong phút chốc hương rượu lan khắp nơi. Hình như năm người trong hố ở bụi cây nghiến muốn nát răng.

Đậu móa, tưởng đâu việc này nhàn hạ lắm, giết Hạng Xung rồi năm người hưởng Hạng Băng, sau đó phơi thây nơi đồng hoang rồi về...

Kết quả bây giờ hướng đi của kịch bản lệch mất!

Người ta ăn uống no say bên kia, với lại còn ở đỉnh núi, trên cao nhìn xuống, dưới ánh mắt của mọi người...

Không có cách nào ra tay!

Bản thân năm người chỉ có thể ăn đất trong hố, mất cân bằng tâm lý trầm trọng!

Qua một lúc sau, nghe ba người bên trên ba hoa khoác lác không kiêng nể gì lần lượt truyền đến.

“Cụ thể là bao nhiêu?” Hạng Xung hỏi.

“Ta à, ít nhất cũng vào sổ năm sáu nghìn con.” Tả Tiểu Đa cười ha ha, lại giấu kín số lượng.

“Đỉnh vậy, ta còn chưa đến ba nghìn.” “Ta mới có hai nghìn bảy thôi.” Hạng Băng.

“Cố lên cố lên, từ đầu đến cuối người và người luôn có chênh lệch mà, qua ha ha ha ha..” Tả Tiểu Đa tự mãn cười.

“Nhưng ngươi cũng đừng lơ là.” Hạng Băng không phục nói: “Số lượng ngươi thu hoạch chắc chắn đều là tinh thú Thai Tức cảnh, ta ước chừng, nhiều lắm là đến tối, tinh thú Thai Tức cảnh bị

bắt hết... sau đó mới là lúc phân cao thấp thật sự.”

“Dù số lượng nhiều cũng không đè được ưu thế chất lượng.”

Hạng Băng nói: “Chỉ cần người khác bắt được nhiều tinh thú Đan Nguyên cảnh, điểm số của người sẽ không bằng người ta.”

Tả Tiểu Đa vẫy tay: “Bọn họ có thể bắt, ta không thể tiếp tục bắt sao, chẳng lẽ chỉ có bọn họ bắt, chúng ta lại thong dong đi ngủ?”

“Nói cũng phải.”

“Kết tiếp làm sao đây?” Hạng Xung hỏi.

“Có câu vừa nấy Băng Đản Nhi nói không sai, bây giờ tiếp tục săn tỉnh thú Thai Tức cảnh thật sự không có ý nghĩa nhiều nữa.”

Tả Tiểu Đa nâng ly rượu kính.

Uống cạn ly rồi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, bồi dưỡng tinh thần, đợi chiều mát mẻ một chút, chúng ta lại vào khu vực Đan Nguyên cảnh, đặc biệt nhằm vào tỉnh thú Đan Nguyên cảnh.”

Hạng Băng cau mày, nói: “Nơi tinh thú Nguyên Đan cảnh sống đa số thuộc khu vực có địa hình phức tạp, với lại còn có sương mù dày đặc, sương mù thường có độc, tùy tiện xông vào có nguy hiểm không?”

Nếu như vậy thì quá tốt rồi. Tốt nhất là kéo dài đến tối, càng dễ hành động hơn.

Tuy tiếng bàn bạc của đám Tả Tiểu Đa rất lớn, nhưng cũng không nghi ngờ gì, vì học sinh Cao Võ Tiềm Long đều bàn bạc như vậy.

Không có gì là xấu hổ cả. Hành động cá nhân không phải tách khỏi tập thể hoàn toàn.

Bàn tới bàn lui, chỉ cần lúc giao chiến với tinh thú, một mình ngươi ra tay thì có thể ghi vào thành tích của bản thân ngươi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.