Chương trước
Chương sau
“Mẹ nó Trú Quân Điếm của các ngươi không phải được gọi là quê hương của quân nhân sao? Làm sao lại bồi dưỡng ra một đám quân tử!? Đánh nhau cùng con gái mà như đi uống cà phê vậy? Tao nhã lễ độ như vậy! Mẹ nó, Trú Quân Điếm cái gì, đổi thành tiệm tán gái đi! Quân tử? Mẹ nó toàn là ngụy quân tử!”

Không thể không nói, thầy Văn ngoài dạy học sinh lợi hại ra, cái miệng cũng lợi hại không kém, không, phải nói là độc!

Cái miệng độc này, lời gì cũng dám nói, có thể mắng lui thiên quân vạn mã!

Tả Tiểu Đa phát hiện thêm, thầy Văn này một khi tiến vào chương trình dạy học, toàn thân đều thay đổi thành một người khác, vốn nhìn hào hoa phong nhã, đối nhân xử thế lịch sự nhã nhặn, sau khi tiến vào trạng thái dạy học thì hình mẫu ấy, hoàn toàn biến mất không một dấu vết, trong vòng một giây biến thành vua gào thét!

Mỗi một câu nói, đều khiến cho người ta có một loại xúc động muốn nhảy lầu!

Đặc biệt là những nữ sinh kia, người nào người nấy đều bị mắng đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt như mưa.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, mà càng bị chửi dữ dội hơn: “Khóc cái gì? Người nhà chết à? Đây là đang chiến đấu, ta cho ngươi khóc, có bản lĩnh thì khóc đến chết cho ta, khóc không chết thì không được ngừng!”

Dưới miệng lưỡi độc địa như vậy, tật xấu của từng người đều thay đổi thật nhanh.

Không ai muốn bị chửi lần thứ hai! Quá tổn thương lòng tự ái!

Sau đó, mọi người lại phát hiện, thây Văn không chỉ mắng, còn ra tay đánh; hơn nữa ra tay đúng là không nhẹ không nặng; sơ sơ một cái tát đánh bay Hạng Xung, chẳng qua khóe miệng rướm máu lại là nhẹ nhất trong đám người.

Một động tác trêu trọc trai đẹp của Vũ Yên Nhi, xoay người xuất kiếm, kiếm ra không trở về.

Một mái tóc đen, theo động tác xoay người lập tức xõa tung như mưa bụi thác nước, mềm mại xinh đẹp.

Làn váy tung bay, tóc đen bồng bềnh, mỹ nhân xuất kiếm, quả là sắc nước hương trời.

Đối thủ bị vẻ đẹp đó làm cho kinh ngạc, trong nháy mắt đã ngây ngẩn.

Nhưng đùng đùng hai chưởng, hai người lần lượt bị Văn Hành Thiên đánh cho. phải vào khoang điều dưỡng.

“Xuất kiếm thì xuất kiếm, xoay người tung bay như vậy làm gì? Cố ý hất tóc thành thác nước là tật xấu ở đâu ra?! Túm tóc ngươi đánh không chết ngươi à, hay là một khắc xoay người kia không dính chết ngươi?!”

“Lau đi, nhìn thấy con gái mà cũng ngẩn ra được, cả đời chưa từng nhìn thấy con gái sao? Không nhớ được, lần sau ta trực tiếp phế cái chân thứ ba của thằng nhóc nhà ngươi!”

“Còn ngươi nữa, Vô Hồi Kiếm của Cố Thiên Phàm cứ thế bị ngươi dùng như: múa cột ấy, rõ là say mê, thật muốn biết nếu lão nhân Cố Thiên Phàm kia tận mắt nhìn thấy màn biểu diễn vừa rồi thì sế như thế nào, nghĩ lại cũng vui, rốt cuộc có thể cười nhạo lão già kia không biết cách dạy bảo rồi!”

“Vô Hồi Kiếm Cố Thiên Phàm cái gì chứ, đổi tên thành huấn luyện viên múa cột đi!”

Một cái tát, đối thủ của Vũ Yên Nhi gấy một chân, lại một cái tát, Vũ Yên Nhi theo bước đối thủ, cũng gãy một chân, một trước một sau tiến vào khoang điều dưỡng.

Thầy Văn chưa bao giờ phải tốn nhiều thời gian, một tật xấu chỉ cần đánh ngươi một lần, một lần đánh, trong ba năm ta dạy học này ngươi tuyệt đối không dám tái phạm!

Ba năm sau động tác đã định hình, tất cả động tác dư thừa cho dù muốn dùng cũng không dùng được.

Cứ thế loại bỏ được hết luôn!

Tiếng hét của Văn Hành Thiên tựa như tiếng nổ, không ngừng vang lên trong lỗ tai của đám người, tất cả mọi người ai ai cũng nơm nớp lo sợ, dùng hết mười hai phần khí lực, mười hai phần chú ý.

Liên tục kéo dài đến mười một giờ năm mươi.

Tiếng chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên.

Tiếng gầm thét của Văn Hành Thiên cuối cùng cũng dừng lại, mà tất cả mọi người ở đây trong chớp mắt đều giống như mệt lả, tê liệt ngã xuống đất.

Thực ra thì với cường độ trước mắt mà nói, chưa chắc đã đến cực hạn của tất cả mọi người, nhưng mà căng thẳng tinh thần, thì đã đạt đến giới hạn cao nhất!

Thần kinh quá căng thẳng, gần như bị kéo căng đến sắp đứt luôn rồi. Nhìn lại cả quá trình lên lớp, thực sự không ai để ý tới việc cười trên nỗi đau của người khác, trong đầu đều là những lời mình bị trách mắng, sau đó so sánh

động tác mới với động tác vốn có của mình, gần như tăng lên hai bậc.

Mà sau lớp học này, tôn hào giáo chủ của Lý Thành Long, càng không thể rung chuyển!

Ba đại mỹ nữ của lớp một, mỗi người ở trong tay hắn đều bị hủy dung hai lần; những bạn học nữ khác, ít nhất cũng một lần bị Lý Thành Long đánh cho vào. khoang điều dưỡng...

Giáo chủ Cương Thiết Thần Giáo, quả thực là... Danh bất hư truyền!

“Tất cả đi ăn cơm đi.”

Văn Hành Thiên võ võ tay, thản nhiên nói: “Ừm, hiệu quả huấn luyện coi như tạm chấp nhận được.”

Quay đầu nói với trợ giảng: “Buổi chiều đừng quên nhắc nhở ta, mang ly trà làm nhuận giọng, ly lớn ấy.”

Đám người Tả Tiểu Đa buồn nôn tập thể.

Thế này là định buổi chiều tiếp tục xu hướng độc miệng hay sao?

Chúng học viên lớp một giống như bầy ong vỡ tổ chạy loạn xạ về phía căng tin.

Tháng thứ nhất, học sinh mới được miễn phí mọi thứ, dĩ nhiên thức ăn cũng không ngoại lệ, có thể ăn chùa!

Mà trong căng tin sớm đã chật kín người, Tả Tiểu Đa dựa vào ưu thế thân pháp, lao vào căng tin đầu tiên, liếc thấy một cái bàn vừa mới để trống, ngay lập tức đặt mông ngồi xuống.

Sau đó bắt đầu gọi: “Bên này có bàn! Mau tới đây chiếm chỗ!”

Mấy học sinh lớp trên đang bưng thức ăn đi tới, liếc thấy mục tiêu của nhóm mình bất ngờ đã có một người ngồi xuống, nhưng cũng không để ý, định ngồi luôn ở bàn này.

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa vô cùng hồn nhiên ngây, mỉm cười nói: “Các vị học trưởng, thật xin lỗi, bàn này có người rồi. Nếu các ngươi ít người thì có thể ăn chung, chẳng qua các ngươi nhiều người như vậy, ta còn có rất nhiều bạn học đang ở bên kia"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.