Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Lý Thành Long giật giật, không muốn nói chuyện.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rồi, nếu mình nói thêm mấy câu, mình lại phải bị đánh sưng phù.

Đậu móa, sao ta phải nói 'lại'?

Hai người chưa đến bên đường đã bị cảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng.

Chỉ thấy phía trước cách mấy dặm, ít nhất cũng có mấy nghìn Tinh thú từ bốn phương tám hương ùn ùn tụ về; Mà nơi càng xa, còn nhiều Tinh thú hơn đáng lao tới bên này.

Bây giờ đã có hơn sáu mươi con Kiếm Sí Hổ xung quanh đang nhìn chòng chọc.

Bị vây ở trung tâm là một đám người, chen chúc một chỗ, cả người run rẩy, không có khả năng chống lại.

Nhìn qua mười mấy võ giả bên ngoài cùng, dường như là người bảo vệ, hộ pháp, dù không đến nỗi chịu không thấy, nhưng ai nấy cũng mồ hôi đầm đìa.

Hai người phía trước liên tục châm lửa trên đường.

Hai người này chính là cao thủ thương minh bảo vệ quan đạo, lo lắng trong lòng, liên tục cuống cuồng hét lên: “Cuối cùng trên người các ngươi mang theo cái gì? Ai cầm ra vật lạ? Nhanh chóng thu vào đi!”

“Nếu không thì ném ra đi!”

Hai vị cao thủ Thương Minh này đều là tông sư Đan Nguyên cảnh, đương nhiên thực lực không tầm thường, nhưng đối diện tỉnh thú triều quy mô thế này cũng đành khoanh tay chịu chết, thở dài không biết làm sao, chỉ có thể liên tiếp thêm dầu, thêm mấy nhánh cây, nhưng dù Tính thú sợ lửa vẫn không chịu lui, nhưng vây quanh đống lửa gào rú không ngừng.

“Cứu!"

Tuy biết rõ kêu cứu không có tác dụng, nhưng vẫn có không ít người trong đám người bị Tinh Thú vây quanh không khống chế được hoảng sợ trong lòng cứ kêu cứu, hét đến rát cổ bỏng họng.

Dường như hét như vậy có thể khiến hoảng sợ trong lòng giảm đi...

Hai vị tông sư Thương Minh sốt ruột túi bụi, mồ hôi đầm đìa.

Dầu đốt dự trữ bên cạnh bọn họ đã sắp cạn kiệt rồi, nhánh cây cũng còn lại rất ít, dù đồ của mọi người cũng đốt rồi, cũng có thể giữ bao lâu?

Mà điều khiến bọn họ đau đầu hơn cả, chính là vì sao mấy Tỉnh thú này cố chấp như vậy?

Cuối cùng là cái gì hấp dẫn mấy Tinh Thú này đến đây?

Trong lòng hai người hoang mang, không phải đối phó thế nào.

Minh là tu giả thuộc Thương Minh, quanh năm lui tới thương đạo, biết xử lý thể nào tất cả tình huống bất thình lĩnh, lúc chiều nay đoàn người đi đến đây thì đã mật lử, vì vậy quyết định nghỉ ngơi tại chỗ này, hành tung không khác gì bình thường.

Nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, trời mới tối chưa bao lâu, đột nhiên bắt đầu có lượng lớn Tỉnh Thú vây lại, trong vòng mười lăm phút đã vây bốn phía

Bảo vệ đường chính lâu như thế rồi, đây cũng là lần đầu tiên hai người thấy tình huống tình huống nguy hiểm thế này.

Với lại, tuy nói Tinh Thú sợ lửa, nhưng nhiều Tinh Thú cao giai tụ họp như vậy, sao chút lửa này có thể cầm chân chúng được? Đám Tinh Thú này đang đợi cái gì? Muốn làm gì?

Đây cũng là chuyện trước giờ chưa từng thấy.

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long thấy tình huống này cũng ngẩn người.

"Tình huống gì đây?”

Sao nhiều Tinh Thú tụ tập như vậy, mấy con Kiếm Si Hổ kia đều tương đương với tu giả Đan Nguyên cảnh nhân loại, huống chỉ đây chỉ là số lượng có thể nhìn thấy thôi, không biết còn có con nào cấp cao hơn ẩn phía sau không...

Mấy người này đã làm gì?


Sao dẫn đến nhiều Tỉnh Thú như vậy?

Tả Tiểu Đa vận dụng thị lực đồi dào nhìn, chỉ thấy sau ngọn lửa chiếu rọi, mặt mày đám người trắng bệch, một trong số đó là người quen.

Quý Duy Nhiên.

Lúc này mặt hẳn cũng căng thẳng, vẻ mặt âm u tuyệt vọng.

“Quả thật Tinh Thú tụ tập ở đây quá nhiều, lão đại.” Lý Thành Long nằm trên cọc cây, ẩn mình đi: "Khó trị."

“Khó làm cũng phải làm."

Tả Tiểu Đa thở dài.

Thật sự tình huống bây giờ quá nguy hiểm, số lượng lớn Tinh Thú vây quanh, dù đối diện với ngọn lửa bừng bừng mà vẫn vây như cũ chứ không đi, rõ ràng là ý định không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ, chứ đừng nói chỉ còn có Tinh Thú đang ùn ùn liên tục kéo đến đây, trong đây ắt có nguyên nhân quan trọng!

Không làm rõ tình huống mà liều lĩnh xông vào vòng vây, không những không cứu được người, ngược lại rất có thế sẽ kéo hai người mình vào.

Tả Tiểu Đa không phải thánh nhân, thậm chí chưa từng nghĩ mình là người tốt, nếu trong đây không có Quý Duy Nhiên, rất có thể Tả Tiểu Đa sẽ quay người đi, trên thế giới này mỗi ngày nhiều người chết như vậy, có mấy ai là người vô tội?

Nhưng sự tồn tại của Quý Duy Nhiên lại khiến Tả Tiểu Đa không đi được.

Tương lai, Quý Duy Nhiên là người đầu tiên nghiên cứu chế tạo ra vũ khí đơn binh, sự tồn tại đặc biệt đủ để cứu vô số người của đại lục Tinh Hồn!

Không thể không cứu, không cứu không được!

Tả Tiểu Đa cau mày suy tư một chốc, im lặng lấy một viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm ra khỏi nhẫn không gian, cầm trong tay.

Ngay khi Tinh Hồn Ngọc cực phẩm lộ ra trong không khí, một lưỡng linh khí khoáng đạt đột nhiên bùng nổ ra!

Nhưng trong nháy mắt, đã hình thành triều tịch linh khí cỡ nhỏ.

Vô số Tinh Thú cùng quay đầu nhìn về bên này, vẻ tham lam trong mắt cực mạnh mẽ!

Một giây sau.

Ầm ầm ầm...

Tinh Thú như thủy triều quay quay người xông qua đây... càng ngày cành nhiều, thủy triều cuồn cuộn mạnh mẽ, sóng càng ngày càng cao, từng bước sóng lớn cuồn cuộn ngất trời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.