Lần xa cách trước, con không lưu luyến, nhưng khi thật sự đi, lòng con cái đã bay ra bên ngoài, Thế giới lạ lãm rộng lớn không gì sánh được khiến bọn họ không buồn phiền đã chìm vào cuộc sống phong phú, đa dạng màu sắc, vô cùng kích thích.
Mà nỗi khổ biệt ly của cha mẹ sau khi chia xa con cái.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây.
Đều nhớ da diết, đều tựa cửa ngóng trông.
Ngày thứ hai xa con, theo thói quen đứng trước cửa nhà nhìn, lại đến lúc tan trường rồi... đợi không được mới nhớ, đã lên Cao Võ rồi, thế là lại buồn sầu một lúc lâu.
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long xuất phát từ cửa đông thành Phượng Hoàng, lao nhanh một mạch, đến khi ra khỏi thành Phượng Hoàng mấy mươi dặm, leo lên đỉnh núi cao nhất, đứng trên tảng đá ở đỉnh núi, quay đầu nhìn quanh.
“Bên kia kìa, đó là nhà ta!”
Tả Tiểu Đa sững sờ nói.
“Đúng rồi, cha mẹ ta đều ở nhà.”
Lý Thành Long cũng hơi xuất thần.
“Không biết từ Phong Hải vẽ nhà mất bao lâu nhỉ?”
“Ngươi thôi đi, nếu đột nhiên về nhà chắc chắn sẽ dọa bọn họ nhảy dựng, không chừng nghĩ xảy ra chuyện gì rồi.”
“Nhưng nếu đột phá Anh Biến, mấy tiếng cũng có thể bay về.”
“Nói cũng phải."
“Chắc mẹ ta khóc rồi.”
“Mẹ ta cũng vậy."
“Haizz..."
"Đi thôi.”
“Ừ."
Hai bóng dáng lao xuống núi như tên bắt, đi đến Vẫn Tinh Bình Nguyên.
Cuối cùng, ngọn núi cao sau lưng che lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3562948/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.