Lan Băng Nhụy cau mày: "Ngươi dùng binh khí thì thế nào? Sức mạnh không bằng người khác, nhận thua một lần cũng không mất mặt. Tả Tiểu Đa, sao phải chật vật chống đỡ”
“Ta để ngươi nhận thua là vì kiếm của ta quá hung, quá sắc bén, ta sợ lỡ tay làm ngươi bị thương. Dù sao cũng là cùng đạo môn, ngươi còn là thế hệ sau... Ngươi thua trong tay ta, cũng không tính là mất mặt”
Tả Tiểu Đa cười toe toét nói: "Vậy ngươi nhận thua không được sao? Ngươi thua trong tay ta, cũng không tính là mất mặt đâu."
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Quả thật câu này của ngươi cũng chính là câu ta muốn nói, không biết ngươi tin không?”
Tay hân nắm trong không khí, cách một tiếng, một thanh bảo kiếm bằng không xuất hiện, ánh kiếm trong veo như nước, mỏng như cánh ve: “Mà ngươi đã dùng kiếm trước, ta đây cũng không khách sáo, từ cùng một nguồn mà ra, chắc chắn ta sẽ chừa cho ngươi chút mặt mũi”
Kiếm!
Hai thanh kiếm!
Với lại còn là hai thanh thần khí tuyệt thế, tỏa sáng ở đây!
Gồm cả thầy dẫn đội của Lan Băng Nhụy, tất cả thầy trọng tài đều ngây người tập thể.
Tất cả đều nghĩ như nhay: Hai người này thật là khó đoán!
Những trận đấu từ trước đến giờ, Lan Băng Nhụy đều không dùng binh khí nào.
Vừa hay Tả Tiểu Đa cũng vậy.
Nhưng bây giờ hai người lại lần lượt lấy kiếm ra, mà kiếm lấy ra đều là cấp bậc thần binh tuyệt thế, ngụ ý trong này, há
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3550425/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.