Dư Mạc Ngôn lắc đầu một cái, giận dữ nói: “Các ngươi dám xem thường ta vậy sao, mặt hàng này có cho tiền ta cũng không đụng!”
Lúc này phía đối diện đã tức điên lên rồi, nhưng lại không nói lại câu nào được, vì biết rằng lúc này nói thêm cái gì nữa thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.
“Được lầm, các ngươi được lắm!"
Thầy giáo Lý nghiến răng nghiến lợi: “Hẹn gặp lại trên trường đấu.”
Dẫn đội rời đi.
Tên đội trưởng kia ở lại cuối cùng, bỗng nhiên đứng lại, quát lên: “Tả Tiểu Đa, dám đấu võ đài sinh tử không? Ngô Vân Thiên ta muốn đánh một trận sinh tử với ngươi!”
Tả Tiểu Đa cười thâm đọc: “Cái bộ dạng sợ sệt này của ngươi mà cũng dám đòi đấu võ đài sinh tử?
Ta đoán, loại người nhát gan ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng, làm gì có can đảm đó!”
“Ngươi dám không?” Ngô Vân Thiên hỏi lại.
Tả Tiểu Đa nói: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Được!”
Ngô Vân Thiên hét to một tiếng.
“Hẹn gặp ở võ đài!"
Tả Tiểu Đa cười ha ha, bỗng nhiên nói một câu: “Cám ơn ha!”
Ngô Vân Thiên xoay người rời đi.
Nhìn Ngô Vân Thiên xoay người rời đi, trong mắt Vạn Lý Tú xuất hiện vẻ suy tư, nói: “Cô Hồ, năm đó. ngươi bị thương, khiến tu vi bị đình trệ, có liên quan đến gã họ Lý kia, đúng không?”
Hồ Nhược Vân lạnh nhạt nói: "Chuyện đã qua rồi, còn nhắc đến làm gì. Những chuyện này không liên quan gì đến trận đấu của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3541210/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.