Cứ thế chiến đấu liên tục, đám người Long Vũ Sinh tuy vẫn chưa thể dựa vào sức một mình chiến thắng tính thú Đan Nguyên Cảnh sơ cấp nhưng liên thủ hợp tác, cố gắng tự bảo vệ mình chu toàn cũng đã là quá đủ...
Về phần Tả Tiểu Đa....
La Liệt cảm thấy tên này chính là một câu đỡ.
Vì lần tranh tài này, Tả Tiểu Đa cố ý tự đặt cho mình một biệt hiệu là Thiết Quyền công tử.
Lý do Tả Tiểu Đa đưa ra rất đầy đủ: Nhất Trung có một Lam Kiếm công tử, Nhị Trung chúng ta cũng phải có một công tử danh chấn thiên hạ chứ, nên ta sẽ đặt là Thiết Quyền công tử!
Khi nghe được cái biệt hiệu này, đến cả bắp chân La Liệt cũng đang co giật.
Thiết Quyền công tử Tả Tiểu Đa?
Đù mé ngươi học quyền lúc nào cơ?
Quyền gì cơ?
Làm chủ nhiệm lớp, lại còn là bạn cũ của Tần Phương Dương, La Liệt tự cho là rất hiểu biết về trình độ thực lực chân chính của Tả Tiểu Đa: Mặt ngoài thì Tả Tiểu Đa am hiểu chưởng pháp, cước pháp, bộ pháp.
Nhưng trên thực tế, thứ hắn am hiểu hơn cả thật ra là ám khí.
Nhưng công phu áp đáy hòm chân chính lại là kiếm pháp, còn có một thanh kiếm có thể xưng là thần khí.
Người như vậy lại tự xưng là Thiết Quyền công tử, trực tiếp giấu đi bản lĩnh thật sự của mình, ngươi hiểm quá rồi đấy.
Tầng tầng lớp lớp đều là câu đỡ.
“Sau này có mấy đối thủ gặp phải Tả Tiểu Đa, nhất là đối thủ hay tự xưng mình hiểu rõ về tư liệu của kẻ địch chắc sẽ hoài nghỉ nhân sinh biết bao...”
La Liệt cảm thán sâu sắc.
Đến ngày thí luyện thứ hai, Tả Tiểu Đa lại ra yêu sách: “Minh ta bước vào khu vực Đan Nguyên thôi. Để họ trở về khu vực thí luyện của Thai Tức đi. Có ta đi theo, cảm giác nguy cơ của họ không mạnh, khó mà kích phát tiềm lực của bản thân, ta cũng phải phân tâm chiếu cố họ, thế thì không hợp lý lắm”
La Liệt cân nhắc một lát, bèn gật đầu đồng ý.
Đề nghị của Tả Tiểu Đa rất có lý, nhưng có một vấn đề là thầy giáo mang đội không đủ, khó mà chú ý cả hai bên được.
La Liệt cũng chỉ đành đi mời Hồ Nhược Vân cứu. viện, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi đám Long Vũ Sinh trở về khu vực lịch luyện của Thai Tức Cảnh, họ lại bắt đầu ra sức yêu cầu được hành động riêng.
La Liệt cũng chỉ suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Lực chiến của bản thân Tả Tiểu Đa hơn xa đám Long Vũ Sinh, cho nên La Liệt mới đồng ý chuyện hắn đi thí luyện ở khu vực cấm mà Đan Nguyên Cảnh luyện, về cơ bản vẫn là do hắn có đủ thực lực.
Cũng như vậy, đám người Long Vũ Sinh cũng có lực chiến mạnh mẽ, chỉ dựa vào tinh thú cảnh giới Thai Tức thì khó mà gây tổn thương cho đám Long Vũ Sinh.
Phải biết sức chiến đấu của tinh thú so ra hơn hẳn nhân loại cùng cảnh giới.
Về điều này, La Liệt đã dạy học nhiều năm đương nhiên là hiểu rất rõ.
Trước đó tận mắt chứng kiến đám Long Vũ Sinh chống đỡ công kích của tinh thú, rèn luyện võ kỹ của bản thân, từ từ khám phá ra kỹ xảo chiến đấu đặc sắc phù hợp hơn với mình, đó đều là những thu hoạch khổng lồ.
Thậm chí, rõ ràng mấy đứa nhóc này đã lén học rất nhiều võ kỹ và công pháp, chỉ vì mới học bỏ ra tập luyện nên không thuần thục thôi, đúng lúc có thể mượn đám tinh thú để rèn giữa. Dù sao thực chiến mới là phương pháp tốt nhất để rèn luyện chiêu thức công pháp, không phải không có nguy hiểm gì, nhưng năm rong phạm vi có thể khống chế.
“Tiên Thiên nhập môn mới học võ...”
Trong lòng La Liệt cảm khái không thôi.
La Liệt tập trung quan tâm năm người Long Vũ Sinh. Nhìn một lúc lâu, thấy ai nấy mới bắt đầu từ lạ lẫm dần đần nhập môn, không khỏi thầm gật đầu. Đám nhóc này không chỉ khắc khổ tu hành lúc ra ngoài lịch luyện mà ngay cả buổi tối trở về nhà cũng chẳng nhàn rồi.
Hơn nữa võ học gia truyền mấy người tu luyện đều có chỗ độc đáo riêng, không hề kém cạnh so với công pháp cao cấp mà trường võ Nhị Trung thu thập được, trong đó Đại Mộng Thần Công của Lý Trường Minh lại càng tỉnh diệu vô cùng, tự thành hệ thống, có cấu tứ riêng. Còn như Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Thành Long v.v cũng đều mang sắc thái kỳ diệu riêng.
Trong đám người cũng chỉ có Dư Mạc Ngôn là biểu hiện hơi... bình thường.
Bình thường ở đây cũng không phải bản thân bình thường mà là chiêu thức võ học hắn tu luyện đều rất bình thường.
La Liệt lại xem chiêu thức tam công nội ngoại khinh của Dư Mạc Ngôn mấy lần, vuốt cấm không ngừng trầm tư.
“Dư Mạc Ngôn này, đợi sáng sớm mai ngươi đến trường sớm, để ta xin phép rồi mang ngươi đến Võ Tàng Các, vào đó chọn võ học thích hợp để ngươi tu luyện”
Rõ ràng La Liệt đã hạ quyết tâm góp sức bù đắp khuyết điểm này giúp Dư Mạc Ngôn
Bên kia, Tả Tiểu Đa trong khu vực thí luyện của Đan Nguyên Cảnh bay nhảy khắp nơi. Lấy thái độ bình thường của hắn, đương nhiên là đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, đi đến chỗ nào có thể đánh được thì đánh, rồi sau đó lại quay về đánh tiếp, nếu vẫn đánh không lại thì... cứ chạy tiếp là được.
Cho nên con Kiếm Sí Hổ Đan Nguyên Cảnh trung cấp bị hắn làm cho phiền muộn hết sức, muốn trực tiếp giết chết cũng không được, mà muốn lảng tránh cũng chẳng xong. Dù có trốn cũng không trốn thoát được, nhỡ mà mặc kệ bỏ đi thì tên bất lương Tả Tiểu Đa sẽ đi chào hỏi bốn chú hổ con luôn.
Hổ mẹ mang theo hổ con không thể chạy xa được, muốn chở đi hết một lăn sẽ gặp phải ám toán của Tả Tiểu Đa, cũng chỉ đành ngồi yên một chỗ chờ Tả Tiểu Đa quấy rầy hết lần này đến lần khác.
Cứ tiếp tục như thế, Kiếm Sí Hổ bị chọc cho gào ầm lên.
Con thú hai chân này sao mà đáng ghét quá đi, người gì mà hèn thế không biết?
Mãi cho đến buổi chiều kết thúc, Kiếm Sĩ Hổ mệt đến chẳng muốn cáu nữa, bò dài trên đất lè lưỡi như chó lớn.
Tả Tiểu Đa đắc ý vẫy tay chào tạm biệt: “Đi nhá đại hố, mai ta lại tới thấm ngươi”
Thăm cái đầu mi ấy!
Nhìn Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng bỏ đi, đại hổ hồi phục chút sức lực, lập tức trở vẽ ổ, miệng ngậm hai con nhỏ, lưng cống hai con, dùng cánh bao lấy... nhanh chóng trốn vào rừng sâu.
Phải đi tìm cha chúng nó thôi, tuy cái thứ này đúng là giận chết hổ, tức đến nỗi ngăn ra hai lãnh địa riêng luôn, nhưng giờ không có hắn đúng là không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]