Chương trước
Chương sau
“Cho dù có người hỏi tới, có chuyện hôm nay làm nền, trong tay chúng ta vốn có rất nhiều công pháp cấp thấp của Vu Minh, thí thoảng xuất hiện mấy chiêu, thủ đoạn cao cấp cũng không có gì lạ”

“Phương pháp này rất ổn, trước đây cha đã cảnh báo trước, nhất định là có đạo lý của nó, chúng ta nghĩ cách lấn tránh, lựa chọn những thứ tốt đẹp”

Trên thế giới này, tổng cộng có ba người Tả Tiểu Niệm tin tưởng vô điều kiện: Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Tả Tiểu Đa.

Những người khác, cho dù là Mục Yên Yên cũng thấp hơn một bậc.

Mục Yên Yên không phải là không thể tin tưởng nhưng thông qua nhiều chuyện đã xảy ra liên tiếp, Tả Tiểu Niệm cảm thấy Côn Luân Đạo Môn thật sự là quá phức tạp... Mà Mục Yên Yên cũng chỉ là một người cuồng tu luyện trong môn phái

Tả Tiểu Niệm thậm chí còn cảm thấy sư phụ còn không hiểu nhiều đạo li đối nhân xử thế bằng mình...

...

“Sáng sớm, Tả Tiểu Đa đã đến trường học từ rất sớm, nhưng hôm nay hắn không có ý định xem tướng.

Vốn do nhiệt độ đã khôi phục, một trận tuyết lớn như vậy cũng đã không còn, hôm nay người tới xếp hàng xem tướng đã tụ tập thành một đám lớn.

Tả đại sư đã một tuần liên tục không xem tướng, những người có lòng muốn thỉnh giáo đều gấp đến độ gào thét rồi.

Nhưng lần này Tả đại sư vẫn nhắn nhủ một câu với vẻ mặt tràn đầy sự hối lỗi, rồi đi thắng vào trường học.

“Ngày mai lại bắt đầu xem tướng đi. Khoảng thời gian này, tư tưởng của ta không thăng bằng lảm, xem cũng chưa chắc đã chính xác, xin mọi người thứ lỗi."

Đi vào trường học, đập vào mắt, cho dù là giáo viên hay là học sinh, mỗi một người đều có viền mắt ứng đỏ, tuy đã trôi qua mấy ngày nhưng mọi người vẫn cứ chìm đắm bên trong chuyện Hà Viên Nguyệt từ trăn, chưa khôi phục.

Đi vào lớp, các bạn đã đến đú cả, nhưng tâm trạng của mỗi người đều có trạng thái rất suy sụp.

Từng người từng người ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn lên bục giảng.

Khi thì nhìn cửa, mỗi người đều đang đợi kỳ tích xuất hiện, nói không chừng... Tân Phương Dương bóng người cao ngất kia sẽ nghiêm mặt lần nữa, đi vào từ cửa...

Trong mắt tất cả mọi người đều là sự mong đợi không lời.

Tả Tiểu Đa suy nghĩ một chút, thắng thắn đứng rên bục giảng, dùng tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói: “Các bạn cũng không cần đợi thêm nữa, thầy Tần... đã đi rồi”

Sắc mặt của mọi người đều trở nên thất vọng, trở nên đau buồn với tần suất dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Có không ít bạn học nữ, nước mắt đã bắt đầu lấp lánh, Bạch Băng Băng gục xuống bàn nức nở.

Nàng vĩnh viễn không có cách nào quên thầy Tần đã dùng tu vi của mình chỉ dẫn nàng tu luyện, chỉ dẫn nàng tiến bước, dựng nên Kiếm Tâm cho nàng và nói cho nàng biết: "Con gái, cả đời đừng làm lọ hoa! Muốn cái gì, chờ mình lớn mạnh rồi đi tranh giành!”

Lời nói này đã khắc thật sâu trong lòng của Bạch Băng Băng, khiến cô gái trước kia có chút hư vinh, có chút kiêu ngạo hoàn toàn thay đối bản thân từ đó!

“Thầy Tần tuy đã rời đi, nhưng... Trước khi đi hẳn đã bảo ta chuyển vài lời cho các ngươi."

Tả Tiểu Đa ở trên bục giảng, lớn tiếng nói.

“Nói cái gì? Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời

“Thầy Tân nói...”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa bình tĩnh, thận trọng nhưng trong lòng lại xoay tròn liên tiếp, cuối cùng từ bỏ việc làm liều, nói hết: ”... Thầy Tân nói, những thứ có thể, dạy các ngươi, hắn đã dạy hết rồi; sau này các ngươi có thể đi tới một mức độ nào đó, hẳn muốn nhìn thấy sự lựa chọn và nỗ lực của chính các ngươi."

“Hắn còn nói, sau này lúc có người nhắc đến tên các ngươi để hẳn nghe được, hi vọng sẽ không khiến hắn cảm thấy mất mặt! Đây là yêu cầu duy nhất sau khi dạy chúng ta lâu như vây”

Tả Tiểu Đa nói.

Vẻ mặt thiếu niên thiếu nữ cả lớp đều phát sáng.

Bạch Băng Băng nghẹn ngào quát to một tiếng: “Ta nhất định sẽ không khiến thầy Tân mất mặt”

“Ta cũng sẽ không để thầy Tân mất mặt vì ta!"

“Ta cũng vậy!"

"...."

Nhất thời, cả lớp đều sôi nổi.

“Nếu đã như vậy, các ngươi còn không đi tu luyện? Còn không đi rèn luyện? Đều ngõi không ở đây, cho dù khẩu hiệu kêu to hơn nữa thì có thể khiến thầy Tân tự hào sao?" Tả Tiểu Đa nói xong câu đó bèn đi rơi bục giảng.

“Ta đi đến phòng trọng lực đây."

“Chúng ta xin nhà trường làm nhiệm vụ, đi rèn luyện!”

“Nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, tranh thủ đến lúc gặp lại thầy Tân! Ta có thể tự hào nói cho hẳn thầy giáo, ta không làm ngươi mất mặt”

“Cùng đi! Cùng đi!”

....

Đến trưa, mọi người vừa mới ăn cơm xong đã nhận được thông báo, La Liệt sẽ tiếp quản lớp của Tần Phương Dương.

Thầy La Liệt nhận được tin tức này, nói thẳng là cười sắp ngả.

Không uống công mình chuyên đi uy hiếp Lý Trường Giang, còn tặng hắn hai bình rượu ngon, không phải đe dọa dụ dỗ như vậy thì chỉ sợ thật sự không tới phiên ta..

“Ta... đã ba ngày chưa đi nhà vệ sinh rồi...”

Vạn Lý Tú đỏ bừng mặt: “Bây giờ, gần như ngay cả lấy hơi... cũng cảm thấy sắp đột phá rồi...”

Đang lúc nói chuyện, ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng bủm, lại là Dư Mạc Ngôn đánh rằm.

Sau đó thì nhìn thấy vẻ mặt Dư Mạc Ngôn trắng bệch, nét mặt không thể nào diễn tả bằng lời, vẻ mặt vặn vẹo, mất mát đến cực điểm, nói lẩm bẩm: "Xong rồi, ta đột phá rồi, nhịn không được...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.