Hà Viên Nguyệt cầm sợi dây cẩn thận, thuần thục từ từ xỏ qua cái lỗ Tân Phương Dương vừa đục xong trên đồng xu. Sau đó thành thạo kéo hai cái, một vật trang sức được tạo thành.
Bên dưới treo một chiếc túi làm tua rua đơn giản nhưng đẹp mắt.
Tân Phương Dương nhìn thấy thế là đủ rồi.
Ngũ Phương Kiếm của ta ra ngoài chém người thì được, nhưng ngươi bảo ta làm mấy thứ nhỏ như thế này... phỏng chừng đồng xu kia có thể bị ta làm nát thật...
Hà Viên Nguyệt đặt đồng xu trong tay, nhìn nhìn, mỉm cười nói: “Cảm ơn thầy Tân.”
Tân Phương Dương nói: “Ngươi... ngươi không mang lên à?”
Hà Viên Nguyệt cười cười, nói: “Vậy được, bây giờ ta sẽ đeo lên. Dẫu sao đây cũng là tấm lòng của thầy Tân.”
Nói xong, đeo sợi dây đơn giản lên cổ gầy dưới ánh mắt căng thẳng của Tân Phương Dương, đồng xu rủ xuống, vừa hay kề sát tâm nhĩ.
Một cảm giác kỳ lạ, cuối cùng trái tim cũng yên tĩnh lại.
Đời này của ta, cuối cùng vẫn có thể đeo được dây chuyền hẳn tặng ta...!
Cho ngươi thêm chút nhớ mong như vậy, làm ngươi tìm kiếm hai ba mươi năm...
Đến lúc đó, trên thế giới này đã không còn chút vết tích nào.
của ta...
Ngươi hắn là có thể từ bỏ rồi nhỉ?
Hoặc là... Tìm một người giống ta... cũng có thể khiến lòng. ngươi được xoa dịu đôi chút!
Phương Dương.
Phần đời còn lại trong tương lai, chú ý sức khỏe nhiều hơn, tạm biệt không hẹn ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3513853/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.