“Thiên Nguyệt à... mộ phần tổ tiên đều không còn rồi, ngươi đấy, cũng tự mình thu xếp đi, không cần phải để tâm đến bọn ta bên này nữa đâu”
Chú tư nói vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Mộng Thiên Nguyệt ngồi trên ghế, ngồi rất lâu không nhúc nhích.
Mộng Trầm Ngư im lặng bước vào.
“Cha”
Mộng Thiên Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói: “Tra được chưa?”
“Vẫn còn đang tra."
Mộng Trầm Ngư nói: “Nhưng tất cả những gì xây ra bây giờ, đều vô cùng bất lợi đối với chúng ta."
“Rốt cuộc bất lợi đến mức nào?”
“Bây giờ cha đã bị hạn chế đi ra ngoài, có lẽ...”
Mộng Trầm Ngư cần môi trả lời.
“Không sao, không sao cả.”
Mộng Thiên Nguyệt phớt lờ đi, gượng cười mộttiếng, nói: “Nhà họ Mộng, thật sự xong rồi.”
Mộng Trầm Ngư cần môi: "Cha, cha còn nghĩ ra cách gì khác không?”
“Haizz..” Mộng Thiên Nguyệt suy tính một lúc rồi nói: “Mộng Trầm Thiên đâu?”
“Hắn?"
Mộng Trầm Ngư đáp: “Mấy ngày này hẳn đều bận việc ở bên ngoài, hay là ta gọi hẳn về, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn cách đối phó.”
“Hắn không phải anh ngươi."
Mộng Thiên Nguyệt nói: "Hắn căn bản không phải là người của nhà họ Mộng chúng ta. Trầm Ngư, ngươi cũng là huyết mạch nhà họ Mộng, sợ rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này. Điều duy nhất bây giờ ta vẫn còn lo lắng, chính là tìm cách cho ngươi, để ngươi có hy vọng thoát khỏi nạn này."
Mộng Trầm Ngư trong lòng rối bời: “Cha... hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3504475/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.