Chương trước
Chương sau
Tả Tiểu Đa ăn một bụng cơm như thường ngày, ăn đến nỗi mấy cái nồi đều trơn bóng, hỏi Tả Tiểu Niệm: "Có thứ gì tốt không?”

Tả Tiểu Niệm xem truyện cả một đêm, đang mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, căn bản đã quên mất chuyện nhẫn không gian, ngáp ngắn ngáp dài nói: "Không có”

“Không có thì thôi vậy, mấy con quỷ nghèo khổ đấy đoán là cũng không có thứ gì tốt đâu."

Tung tăng đi ra ngoài.

“Ta phải nhanh chóng đến trường tu luyện”

Trong lòng Tả Tiểu Đa nóng như lửa đốt bỏ chạy, mấy ngày gần đây chậm chạp không có cảm giác đột phá chân khí, thật sự nôn nóng đến kiệt sức.

Hôm nay, sợ rằng lại khó tránh bị Tân Phương Dương đánh cho nhừ tử rồi...

Haizz, bây giờ thầy Tăn ra tay càng lúc càng ác...

....

Tả Tiểu Đa vừa đến cửa trường học thì đã có một đám người đang đứng sẵn đợi hắn.
"Tả đại sư! Tả đại sư đến rồi!”

Tất cả mọi người trong đám người đều rất hưng phấn.

Tả Tiểu Đa quét mắt nhìn, nhíu nhíu mày, số người mỗi ngày đều có vẻ như đã ít hơn hôm qua hôm kia một chút...

Ừm, nói chính xác thì không phải là người ít đi, mà là... Xe xịn ít đi rồi.

Nói ra cũng bình thường, người có tiền tại thành Phượng Hoàng mặc dù không ít, nhưng nói đến việc có thể lọt vào mắt thần của Tả đại sư thì đám người kia thật sự nằm ở đỉnh của Kim Tự Tháp, chung quy vẫn là số Ít.

“Kệ vậy, chân con muỗi cũng là thịt”

Hai mắt Tả Tiểu Đa phát sáng lấp lánh: “Ta không chỉ vì tiền, ta cũng không phải hoàn toàn vì điểm khí vận, ta chủ yếu là vì... Thương xót thế nhân, gian nan khổ cực quá nhiều."

“Bây giờ Tả Tiểu Đa ta có ý định thanh trời hành đạo, cứu kẻ lâm nguy, cướp giàu chia nghèo, vì mọi người chỉ điểm thiên cơ, chỉ điểm sai lâm”
Tả Tiểu Đa chấp hai tay sau lưng, dáng vẻ thận trọng, giả vờ phong thái của đạo sĩ đi tới.

“Tả Tiểu Đa!"

Giọng nói của một cô gái trẻ trong trẻo vang lên.

Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn sang hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy một thiếu nữ thanh lệ mặc váy trắng giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước đang đứng dưới gốc cây liễu, hai tay chấp sau lưng, nhìn chằm chằm mình nở một nụ cười tươi tằn trên mặt.

Cô gái đấy chính là Bạch Băng Bằng.

Cô gái trước mắt này đã loại bỏ gương mặt nặng nề của mấy ngày trước, một lần nữa trở nên hoạt bát sinh động, không còn một chút ngụy trang giả tạo nào, tỏa ra hơi thở tươi mát thuần khiết phả vào mặt.

Nhìn thấy Tả Tiểu Đa quay đầu, vẻ mặt Bạch Băng Băng đầy rực rỡ nhanh chóng chạy vài bước đến trước mặt Tả Tiểu Đa, cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Ngươi... Ngươi làm gì vậy?”

Tả Tiểu Đa lùi lại một bước đề phòng, nghiêm túc đưa một tay lên: "A di đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn... Ta là người đã có vợ, trọn đời chỉ có một người, quyết chí không thay đổi, đừng cố chấp, ta thà phụ thiên hạ."

“Ha ha ha..” Bạch Băng Băng không nhịn được khom lưng cười.

Một lúc sau, tiếng cười ngừng lại, sắc mặt trở nên vôc ùng nghiêm túc, cắn môi, đột nhiên cúi người với Tả Tiểu Đa.

“Tả Tiểu Đa, xin lỗi”

“Tả Tiểu Đa, cảm ơn ngươi!”

Đứng thẳng người lên, có chút sỉ mê liếc nhìn Tả Tiểu Đa, đột nhiên lại bật cười từ tận đáy lòng: “Tả Tiểu Đa, yên tâm đi, ta không theo đuổi ngươi nữa đâu!"

Không theo đuối ngươi nữa.

Bởi vì khoảng cách đã quá xa quá xa rồi!

Nếu đã định trước xa không thể với được, vậy căn gì phải phí công vô ích, tự mình chuốc lấy cực khối

Tả Tiểu Đa nghe vậy cũng lập tức mỉm cười: “Được rồi được rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè.”

“Ừm. Làm bạn!"

“Tạm biệt, Tả Tiểu Đa”

Bạch Băng Băng vẫy vẫy tay, cười nói: “Ta vào học đây”

Vội vã quay người như hươu con nhanh nhẹn, chạy vào trường học nhanh như tia chớp.

Nàng không hề nói bất cứ lý do nào cả, vì sao phải xin lỗi, vì sao lại cám ơn ngươi? Toàn bộ đều không nói.

Mà Tả Tiểu Đa cũng không hỏi.

Nhìn Bạch Băng Băng chạy vào trường học, Tả Tiểu Đa cũng mỉm cười từ tận đáy lòng.

May mắn, không có truy cứu.

Nếu không, vẻ mặt tươi cười xinh đẹp đấy, ắt phải mãi mãi biến mất rồi.

Trong trường học.

Hồ Nhược Vân nhìn cô gái Bạch Băng Băng tươi cười chạy đi nhưng lại lặng ng lẽ rơi nước mắt, hít sâu vài hơi lại khôi phục vẻ hoạt bát đi xa.

Xoay đầu nhìn vẻ mặt của Tả Tiểu Đa lại bắt đầu như tên lừa gạt, tiến hành xem tướng đoán mệnh, sắc mặt cũng dần dần trở nên dịu dàng.

Thành thật mà nói thì cách xử lý của Tả Tiểu Đa tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng

Hắn không hề lợi dụng, từ đầu đến cuối nhìn giống như đang giả vờ hồ đồ, nhưng thật sự không định truy cứu sao?

Thật sự chỉ có ba lý do hẳn nói vào hôm đó thôi sao?

Hay là... Vẫn còn lý do khác nữa?

Nhưng Hồ Nhược Vân biết, vấn đề này, bắt đầu từ lúc này đã không thể có đáp án nào nữa!

Chỉ vì trên thế gian này không hề có nếu như!

...

Sau khi xem tướng cho vài người, vởi vì trong lòng Tả Tiểu Đa có chuyện nên hôm nay đến trường sớm hơn mười phút, vào trong lớp học.

Sau đó vô tình phát hiện học sinh trong lớp hôm nay ngoài đám người Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh, Dư Mạc Ngôn, Lý Thành Long ra thì những người khác đều không có mặt, dự đoán toàn bộ, đều đã ra ngoài thí luyện rồi.

Còn Tân Phương Dương thì đang đứng chắp tay rên bục giảng.

Khi nhìn thấy Tả Tiểu Đa xuất hiện tại cửa lớp, Tân Phương Dương xoay đầu nhìn sang.

Tả Tiểu Đa lập tức cảm nhận được một loại áp lực nặng hơn cả núi đang phả vào mặt, sau khi Tần Phương Dương đột phá, khí thế tràn đầy ở bên ngoài hiện ra dày và nặng hơn, nhất là lúc đối diện với Tả Tiểu Đa, tưởng chừng như hoàn toàn không tiến hành kiềm chế che giấu vậy.

Dáng vẻ như muốn đề bẹp tên nhóc con này thành mảnh vụ.

Trong nháy mắt Tả Tiểu Đa đã có cảm giác bản thân lùn xuống hơn một nửa

“Hôm nay có cảm giác đột phá hay không?” Tân Phương Dương trãm mặt, ánh mắt ngưng đọng không nhìn rõ vui bưồn.

“Không... Không có..."

Tả Tiểu Đa hoảng sợ, xem ra trận đánh hôm nay là không thể tránh khỏi rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.