“Được được, vậy ta ở Cục Tinh Thuẫn chờ ngươi đại giá quang lâm”
“Giao Khưu phải không? Bây giờ ngươi có thời gian không? Ta là Tưởng Trường Bân của Cục Tỉnh Thuẫn, vâng vâng xin chào”
“Được được, vậy ta ở Cục Tinh Thuẫn chờ ngươi đại giá”
Sau đó, suy nghĩ một chút, lại gọi một cuộc điện thoại: “Tôn Hầu Tử, có chuyện, hôm nay ngươi phải giúp ta”
Bên kia, Qục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo cau. mày: “Chuyện gì? Tìm ta giúp đỡ còn dám gọi ta như vậy? Tưởng mặt to ngươi tài giỏi như vậy, có chuyện gì mà bản thân xử lý không được? Không rảnh, không giúp!”
"Ha ha, cuộc họp trực tuyến lăn trước vẫn ở chỗ ta, cuộc họp đó ngươi thật sự oai phong, ta nhìn thực lòng tin phục, đuổi cựu hiệu trưởng xuống, tự mình ngồi lên vững như núi lớn, cực kì tốt đẹp, bình chân như vại... Ha ha... Bỗng nhiên muốn đăng lên mạng quá.." “Chuyện gì, ngươi cứ nói thắng là được. Đều là bạn học cũ, người khác bận bịu không giúp, chuyện của Tưởng Trường Bân ngươi dù cho là một câu nói bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ! Tưởng ca, có chuyện gì cứ dặn dò là được mà, cần gì làm những việc vô dụng kia”
“Ừ, thẳng thắn!”
Tưởng Trường Bân bật một cái búng tay: “Tối nay có việc, ta cần vài cao thủ tuyệt đối tin cậy, hơn nữa phải biết đánh nhau, ít nhất cũng là cảnh giới Anh Biến, ngươi có thể tìm vài người cho ta không?”
Bên phía Cục trưởng Tôn nổi giận: “Ngươi cái tên Tưởng mặt to, đang đem ta ra trêu đùa đúng không?
Còn thấp nhất là Anh Biến? Tại sao không nói thấp nhất là Hóa Vân luôn đi? Ta đến chỗ nào tìm cho ngươi? Ngươi cho rằng Anh Biến là củ cải trắng sao?” Tưởng Trường Bân nói xong câu kia đã rất thông minh kéo điện thoại ra xa khỏi lỗ tai của mình, sau khi bên kia nói xong mới ung dung thong thả nói: "Ngươi đừng cho rằng ta không biết, cách đây không lâu anh trai ruột của ngươi quay về thăm nhà, bây giờ đang ở Thành Phượng Hoàng!”
“Anh trai ngươi Tôn Bái Tương lại là tu giả Anh Biến đúng chuẩn, hơn nữa còn mới từ chiến trường quay về... cho dù là thực lực hay là độ tin cậy đều thỏa mãn."
Tưởng Trường Bân nói: “Nếu không như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tủy tiện gọi điện thoại cho ngươi, ông đây quản lý Cục Tinh Thuẫn, nếu ngay cả chuyện cỏn con này cũng không biết ta là cái rằm sao?”
Cục trưởng Tôn giận dữ nói: "Lần này anh trai ta trở về tổng cộng cũng chỉ có mười ngày nghỉ, đi đường đã mất hết hai ngày, ngày hôm trước mới về đến nhà, đã qua năm ngày; Ngươi lại còn muốn bắt đi làm cu li? Ngươi còn là con người hay không hả?” Tưởng Trường Bân khổ sở van nài: “Hầu ca, ta thật sự gặp vấn đề hóc búa, nếu như đã có cách khác dù chỉ một chút ta cũng sẽ không tìm đến ngươi, anh của ngươi chẳng lẽ không phải là anh của ta sao? Ta cũng không muốn làm phiền lão nhân gia người... Nhưng vấn đề là người anh em ta hết cách rồi, anh em trong nhà nói một câu, ngươi giúp hay là không giúp...”
Bên kia, Tôn Phong Hầu do dự một chút, nói: "Vậy cũng được, một lát nữa ta sẽ nói với anh ta, nhưng ta không bảo đảm thành công”
Tưởng Trường Bân lại van nài tiếp: "Hầu ca, đêm nay ta có thể sẽ chết...”
Cục trưởng Tôn ở bên kia mảng to một tiếng: “Mẹ nó, ngươi thật biết cách lợi dụng lòng thông cảm của ta."
“Là thật!”
Tưởng Trường Bân hít một hơi thật sâu, nghiêm túc: “Ngươi suy nghĩ một chút, ta không kiêng nể đi tìm anh của chúng ta... Ta gặp phải chuyện gì mới có thể như vậy? Loại chiến đấu ở cấp độ này... Ôi. Hầu Tử, ta sắp chết rồi, mẹ ta, ngươi phải nhớ giúp ta chăm sóc cho tốt, đó là mẹ chúng ta!"
Bên kia Cục trưởng Tôn cuối củng cũng trở nên nghiêm túc: “Thật sự nghiêm trọng đến thế sao?"
“Chỉ có hơn chứ không kém”
“Được rồi. Vậy ta bây giờ sẽ quay về tìm anh trai ta!"
Cục trưởng Tôn thở dài rồi nói: "Cho dù ta có phải quỳ xuống đập đầu hẳn cũng bảo đảm mời tới cho. ngươi.”
“Được. Cảm ơn!”
Vẻ mặt Tưởng Trường Bân nặng nề đặt điện thoại xuống, sau đó mặt mày hớn hở: “Oa ha ha ha... Ta đã biết cái tên này mềm lòng mà, quả nhiên, thích mềm không thích cứng, he he, lại thêm một cường giả Anh Biến!"
"Hmmm, còn có thể tìm được vài cao thủ ở chỗ nào nhỉ? Bên phía Phủ Tổng Đốc chắc chẳn không được, Thành Vệ Quân... Quên đi; Không yên tâm Nếu.."
Tưởng Trường Bân suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.
“Mà thôi, không thể mạo hiểm thêm nữa..."
"Mời không được người, dựa vào sức mạnh tổng hợp bây giờ cũng có thể dùng tạm. Mù quáng tìm người, nếu tìm được gian tế vậy coi như là quá ngu ngốc rồi..."
Tưởng Trường Bân cau mày, ngồi trên ghế làm việc.
“Bên trong Cục Tỉnh Thuẫn còn có thể đưa ra ba Anh Biến chiến đấu, nhưng một người trong đó là không thể dùng, 11 người cảnh giới Đan Nguyên.... Nhưng 11 người cảnh giới Đan Nguyên này có ý nghĩa không lớn với trận chiến này.”
"Vậy thì chỉ đưa ra một Anh Biến cấp cao, một ở giai đoạn giữa, dùng tạm”
“Như vậy thêm hai người Cựu hiệu trưởng phái cho ta, bên phía Tôn Hầu Tử một, Cục Tinh Thuẫn hai, còn có hai tu giả Hóa Vân của Đội Long Huyết, thêm Mục Yên Yên và Khâu.... Đây là chín người rồi”
“Chín người hợp lực, chẳng lẽ không bắt được một người?”
Đang suy nghĩ, một cái tay áo thổi “vũ vù” vang lên trước mặt, Mục Yên Yên toàn thân mặc áo trắng bay từ trên trời xuống: “Cục trưởng Tưởng ”
“Là như thế này”
Tưởng Trường Bân vừa nói chuyện, hàn huyên, vừa dẫn Mục Yên Yên đi đến mật thất: “Lát nữa còn có người khác đến, trước tiên ta nói chung tình hình một chút... Lăn này người phải đối phó rất có khả năng là. một Tỉnh Chủ...”
Mục Yên Yên nghe vậy lập tức sợ hết hồn.
Có cần chơi lớn như vậy không?
"Tỉnh Chủ?
Có thể sao?
Sao Tinh Chủ lại đến Thành Phượng Hoàng?
"Lúc nào?”
“Ngay đêm nay, ngay cả người của chúng ta cũng vừa mới xác định thời gian này, đối phương tuyệt đối không thể biết sớm hơn, như vậy mới có thể bảo đảm tập kích bất ngờ, chỉ một lần là có thể thành công!”
Tưởng Trường Bân vừa mới ngồi xuống cũng có chút vội vàng nói: "Cô Mục, lần này rất nguy hiểm đáng sợ, ta nghe nói mấy sư huynh sư đệ của ngươi hôm qua đã tới Thành Phượng Hoàng?”
Mục Yên Yên lập tức sửng sốt: “Chuyện này...”
Tưởng Trường Bân nói một cách tha thiết: “Mục sư phụ, vì Thành Phượng Hoàng... Kính xin ngươi mời các sư huynh sư đệ của ngươi cùng nhau tiến về phía trước, cùng nhau giúp đỡ việc lớn."
Mục Yên Yên lập tức khó xử, Lời cảnh cáo hôm qua của Tả Tiểu Niệm đang vang lên trong lòng.
“Có hung thần Bạch Hổ xông vào, ứng với Đông Nam. Mà tai nạn này, ngươi là người đứng mũi chịu sào, đây là một đại biến số”
Nhất thời, Mục Yên Yên cảm thấy chua xót.
Hung thần Bạch Hổ kia... Rốt cuộc có phải bọn họ hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]