“Du lịch...” Tả Tiểu Đa buồn vã, vắng vẻ lạnh lẽo chán nản thảm thương vì bị vứt bỏ.
“Đừng diễn nữa, diễn xuất quá dở rồi.”
Tả Trường Lộ vạch trần diễn xuất của hai chị em: “Rõ ràng là chúng ta đi chơi, không biết trong lòng hai ngươi đã vui vẻ hài lòng đến mức nào rồi, đột nhiên được tự do... Hơn nữa, chuyện này bây giờ không phải là vẫn chưa quyết định, đi hay không còn do hai người các ngươi nói sao, có chuyện chính ta muốn nói với các ngươi."
“Chuyện gì?"
“Cái cửa hàng bên cạnh cửa hàng nhà chúng ta, chính là tiệm của gia đình nhà chú Mã của các ngươi hôm nay đã chuyển nhượng rồi, người mua lại tiệm của gia đình hắn... mở một cái lò rèn."
Tả Trường Lộ hờ hững nói: "Ta đã xem qua rồi, tay nghề của thợ rèn đó cũng được. Hôm khác hai ngươi có thể đến đấy xem thử, muốn chế tạo vũ khí gì thì trước tiên có thể đến đấy đặt trước” Tả Tiểu Đa khó hiểu nói: "Nhưng bây giờ ta vẫn chưa đến lúc sử dụng vũ khí bản mệnh mà..."
“Không sao.”
Tả Trường Lộ nói: “Vật diệu do chú Nam của ngươi đem đến nhiều như vậy, mẹ ngươi giữ lại có tác dụng gì? Không thế sứ dụng Vũ khí bản mệnh thì trước tiên có thể chế tạo một cái để sử dụng tạm, thử nghiệm cho quen tay, có nhiều thời gian, kinh nghiệm qua thực thành mới có thể xác định cái gì là tốt nhất cho bản thân mình. Nếu như có thể xác định được Vũ khí bản mệnh tự nhiên thì càng tốt, chỉ cần chọn lựa tốt thì bây giờ đã có thể chế tạo rồi. Sau này đến thời cơ rồi dùng cũng không muộn”
“Nghe nói thợ rèn này ở lại nơi này của chúng ta chỉ có một tháng; Sau này muốn tìm hắn rất khó khăn, cơ hội hiếm có đấy.”
Tả Trường Lộ nói: "Đừng bõ lỡ cơ hội." “Được rồi, ta hiểu rồi.”
Hai chị em đồng ý cùng lúc, bốn con mắt đen tuyền đồng thời chuyển động, đối với chuyện này có chút phấn khích.
“Cẩu Đát, đến đây nghĩ giúp ta xem thanh kiếm của ta nên tạo kiểu như thế nào đi”
"“Ừm, ta cũng muốn nghĩ thứ xem Vũ khí bản mệnh của ta nên tạo kiểu như thế nào.
- Tả Tiểu Đa có hơi buồn phiên, vũ khí ta đang sử dụng rất nhẹ nên căn bản không có cảm giác gì, như vậy phải làm sao đây?
Hai chị em trở về phòng.
Ngô Vũ Đình đi ra, cau mày: “Ngô Thiết Giang chỉ ở đây một tháng thôi sao? Như vậy quá giả rồi đó? Vừa chuyển đến quán của người khác mà chỉ mở có một tháng?”
“Chuyện này cũng không có cách nào khác.”
Tả Trường Lộ nhíu mày: "Bản thân hắn vẫn còn các công việc khác, có thể dành ra thời gian một tháng cũng rất tốt rồi, bên đấy vừa xong việc là đã lập tức vội vàng sang đây chế tạo vũ khí rồi; Làm gì còn thời gian lo lằng chuyện khác chứ” “Ừm... thời gian một tháng cũng gần như đủ rồi."
Ngô Vũ Đình nói: “Vũ khí của Tiểu Niệm ta không phiền lòng, nhưng Tiểu Đa dùng cái gì thì có lẽ bản thân hắn còn chưa nghĩ ra, bảo hắn lựa chọn sớm quá liệu có nóng vội hỏng việc không?”
“Chuyện này ngươi nghĩ sai rồi, hắn sớm đã có phương hướng rồi.”
Tả Trường Lộ nói: “Hắn vẫn luôn đi trên hướng vũ khí nặng; Nếu như không có mục tiêu thì căn bản sẽ không làm như vậy”
“Nói vậy cũng đúng. Lần trước khiêng cây Chiến Phủ đao vài trăm ký đi ra ngoài, lúc đó ta chỉ có thể hoang mang”
“Ngươi hoang mang vậy chắc ta không hoang mang, vũ khí sau này tên nhóc này dùng phần lớn sẽ. không nhẹ hơn Chiến Phủ đao kia đâu... Nếu như thật sự muốn dùng loại vũ khí hạng nặng đó làm Vũ khí bản mệnh, vậy những Thiên Huyền Kim kia có lấy cũng vô ích rồi."
Ngô Vũ Đình tự hào nói: " Đương nhiên rồi, mặc dù con trai chúng ta khi sinh ra tư chất không tốt lắm, nhưng chuyện gì mà chẳng có hai mặt, mặc dù nhìn thân thể yếu ớt nhưng bên trong xương cốt lại là một người có thần lực trời sinh, một khi bắt đầu tu luyện sẽ có tiến triển cực nhanh, lớn mạnh vượt bậc.”
Nhìn ra cửa nhà.
Tả Trường Lộ thấp giọng nói: “Ta không hề ngạc nhiên vì tu hành của Tiểu Đa có tiến bộ nhanh chóng, thứ ta có hứng thú muốn biết chính là rốt cuộc hắn làm sao có thể tu luyện được... Theo lý mà nói thì cho dù là Thánh Nhân đến cũng không có cách nào thay đổi tư chất ban đầu...”
Ngô Vũ Đình không hài lòng: “Chuyện đấy thì có gì đáng ngạc nhiên đâu, thế giới vô biên không thiếu cái lạ, từ trước đến giờ đều do con người không nghĩ đến chứ không có chuyện gì là không thế! Ta không quan tâm sao hẳn có thể tu luyện, ít nhất cho đến bây giờ, một là chưa có hao tốn mệnh nguyên, hai là chưa hao tổn căn nguyên; Ba là chưa hao tổn thần nguyên...
Còn những cái khác ta thật sự không có hứng thú nghĩ đến.
Tả Trường Lộ cau mày: “Nhưng mà người kia Ngươi quên rồi sao?”
“Hắn đã không còn tiếp tục nằm mơ mấy năm rồi."
Ngô Vũ Đình trợn mắt nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy là có ý gì?"
"Được rồi được rồi, không suy nghĩ nữa.”
“Nếu như lúc Tiểu Đa nói với chúng ta về giấc mơ vài năm kia, chúng ta tin tưởng hắn sớm hơn một năm, bằng mọi giá giúp đỡ hắn là được rồi.”
“Haizzz.”
Hai vợ chồng nhắc đến giấc mơ kỳ lạ của Tả Tiểu Đa, chính là giấc mơ kỳ lạ liên tục xảy ra trong 6 năm tương đối kỳ dị kia, trên thực tế thì lúc đầu sau khi Tả Tiểu Đa liên tục có vài giấc mơ giống nhau đã kể chuyện này cho hai vợ chồng.
Nhưng hai người trải qua nhiều lần kiểm tra nghiệm chứng; Thậm chí còn dựa theo hoàn cảnh không khí mà Tả Tiểu Đa nói tiến hành sắp xếp, dựa vào việc này thử nghiệm một lần, dùng hết hơn hai mươi nghìn Tinh Nguyên tệ nhưng vẫn không có kết quả.
Đến năm thứ ba, Tả Tiểu Đa bày tỏ hy vọng có thể thử nghiệm một lần, cầu khẩn hết mấy ngày, thế nên lại dùng hơn hai mươi nghìn Tinh Nguyên tệ; Vẫn như vậy hoàn toàn dựa theo từng thứ trong giấc mơ để tiến hành sắp xếp hành động, đáng tiếc là vẫn không có tác dụng.
Sau đó năm năm lại thử nghiệm thêm hai lần, một lần hơn hai mươi nghìn và một lần hơn hai mươi nghìn nữa... Nhưng vẫn không có hiệu quả, tất cả đều không có hiệu quả, cho dù một chút xíu lợi ích cũng không có.
Cứ làm đi làm lại như vậy, đừng nói đến hai vợ chồng mất đi lòng tin, đến cả bản thân Tả Tiểu Đa cũng không còn ôm bất cứ mong chờ nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]