Ngươi cho là tánh mạng của ngươi cũng chỉ thuộc về một mình ngươi, chỉ bản thân ngươi sao?
Lam Thư híp mắt nói: “Thầy Tăn, ngài làm như vậy là vô cùng không có trách nhiệm với Nhị Trung, với học sinh, với cả chính bản thân mình.”
Tân Phương Dương lạnh lùng cười: “Trách nhiệm ta nên phụ trách ta đều đã làm xong. Bây giờ là người khác muốn gây phiền phức cho ta; chẳng lẽ muốn ta giống như con rùa, co đầu rút cổ trong trường Nhị Trung cả đời không ra ngoài sao?”
“Ngươi đừng quên, ngươi còn có sự nghiệp của mình!"
Lam Thư nói thật mạnh: "Ngươi còn có lý tưởng của chính ngươi, khát vọng của chính ngươi!”
Có những lời Hà Viên Nguyệt không thể nói, Lam Thư đương nhiên muốn nói thay nàng.
Tuy rằng bản thân Lam Thư căn bản không muốn nói những lời này.
“Lý tưởng? Hoài bão? Mấy thứ này quá to lớn rồi, ta nào xứng có được?"
Tân Phương Dương cười thê lương: “Từ sau khi vợ ta mất tích, thời gian gần một trắm năm, ta mỗi ngày đều tìm kiếm, đêm đêm dẫn dắt Hön Mộng, mục đích duy nhất là để tìm được nàng.”
“Một trận Nhật Nguyệt quan mấy mươi năm, vết sẹo trên người không dưới nghìn vết vạn vết. Nhưng dù vết thương trên người có nhiều bao nhiêu, sao có thể bãng vết sẹo sâu trong tim."
“Không tìm được nàng, đại khái đời này của ta cũng như vậy. Nhưng có một Thẩm Ngọc Thư muốn gϊếŧ ta, ta cho hắn cơ hội là một chuyện, nhưng có thể gϊếŧ chết ta không lại là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3451468/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.