“Ha ha ha... có phải là quá xúc động rồi không? Cảm động đến mức không biết nói gì rồi đúng không?”
Tả Tiểu Niệm đảo qua đảo lại trước mặt hắn.
“Không cảm động, không hề cảm động.” Tả Tiểu Đa gần như bật khóc.
Cảm động ư?
Ta không cảm động một tí nào!
“Buổi chiều, bà Hà đã đặc biệt gọi điện thoại cho ta.”
Cái mũi nhỏ thẳng tắp của Tả Tiểu Niệm cau lại, đến †rước mặt Tả Tiểu Đa nguan sát: “Cẩu Đát, ngươi quả là được gớm nhỉ, lại có thể lọt vào mắt của bà Hà... Thật là đáng kinh ngạc!”
Ôm lấy đầu của Tả Tiểu Đa, không ngừng xoa hai tay lên đầu Tả Tiểu Đa, thốt lên: “Cẩu Đát nhà ta lần này thật có triển vọng...”
Tả Tiểu Đa gần như nghẹt thở: “Buông... buông ra...”
Bupl
Đầu của Tả Tiểu Niệm bị cóc một phát.
“Con nha đầu điên kia, buông con trai ta ra, đi nấu cơm đi!”
Tả Tiểu Niệm buông Tả Tiểu Đa ra, nhẹ nhàng đi vào bếp.
Nhưng mái tóc của Tả Tiểu Đa đã biến thành một cái ổ gà rồi, hơn nữa còn là một cái ổ gà của một con gà mái già không yêu cái đẹp nữa chứ.
Bữa tối.
Một chiếc bàn lớn rực rỡ muôn màu, thịnh soạn khác thường.
Tả Tiểu Đa chẳng còn nghị ngợi gì nữa, bất chấp nhai ngấu nghiến, càn quét sách một bữa ăn ngon lành, còn lại Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, còn có cả Tả Tiểu Niệm đang hào hứng thảo luận về chuyện của đại hội trường học ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-dao-thien-ha/3403971/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.