Chương trước
Chương sau
Tả Tiểu Đa cảm thấy hoài nghi, gần như theo thói quen cầm lấy cái ly bình thường hay dùng để uống nước muốn uống miếng nước, bất ngờ răng rắc một tiếng vang lên, chiếc cốc thủy tinh mình đã dùng nhiều năm vỡ vụn, lập tức dọa hắn sợ hãi nhảy một cái, đặt mông ngã ngồi ở trên ghế nằm ngay bên trái gân đó, thế nhưng một cái âm thanh răng rắc khác lại tiếp tục vang lên, lại là làm cái ghế vỡ nát, mông ngã bệt xuống mặt đất.

“Ôi trời..."

Tả Tiểu Đa rên rỉ một tiếng, lập tức lại vui mừng không thôi nói: “Ta... Chẳng lẽ ta đã trở thành cường giả tuyệt thế, chỉ cần phất tay cũng đã có được lực phá hoại kinh người?!”

Lúc này, chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt yếu ớt.

Tả Tiểu Đa quay đầu sang nhìn, lập tức giật mình kêu lên, hai mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

Chỉ thấy Tả Tiểu Niệm đang nằm trên giường mình, một bộ tình trạng mệt mỏi đến thoi thóp, giờ phút này đang ngủ say.

Tả Tiểu Đa theo bản năng nhảy ra xa hai bước, kinh hoàng bịt kín miệng của mình, bịt chặt tiếng kêu sợ hãi sắp thốt ra!

“Đất... Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Ta ta... Ta hẳn là không làm gì... chứ?”

Tả Tiểu Đa cảm giác một chút trạng thái của mình. Ừm, không có cảm giác gì.

Sau đó lại nhìn Tả Tiểu Niệm, mới phát hiện, sắc mặt Tả Tiểu Niệm tái mét, môi cũng tái nhợt khô khốc, rất giống là người bệnh nặng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, không khỏi trong lòng run rẩy, vô cùng đau lòng, mặc dù vẫn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nỗ lực khống chế thân thể của mình, một bước ba lắc chạy ra ngoài, thận trọng cầm lấy một cái ly, rót một ly nước sôi để nguội, rồi mang vào trong phòng.



Sau đó, rón rén ngồi ở trên giường, đỡ Tả Tiểu Niệm dậy, để nàng tựa ở trên bả vai mình, lúc này mới cẩn

thận từng li từng tí bưng nước qua, bón cho Tả Niệm uống.

Cơ thể mềm mại của Tả Tiểu Niệm không có sức. lực, mềm nhữn tựa vào người hắn, tựa như hôn mê, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có phản ứng gì.

Tả Tiểu Đa khó khăn lắm mới cho Tả Tiểu Niệm uống xong nửa ly nước, nhìn thấy sắc mặt Tả Tiểu Niệm khá hơn một chút, cái này mới xem như yên tâm được một chút, trái tim không còn loại đến hít thở không thông nữa rồi.

Một lần nữa đặt Tả Tiểu Niệm nằm xuống giường lại, đột nhiên nhớ lại cái gì, nhanh tay lấy hết ra những Tinh

Hồn thạch trung phẩm mình có, bỏ một viên vào tay phải Tả Tiểu Niệm, một viên vào tay trái, một viên đặt trên ngực, một viên đặt ở đan điền, ngay cả gan bàn chân cũng đều đặt một viên.

Lúc nhấc chân Tả Tiểu Niệm lên định đặt Tinh Hồn thạch xuống, chỉ có thể nắm vào bàn chân nhỏ của nàng, hắn lẩm nhẩm trong miệng: “Ta không phải cố ý đâu... Chờ ta đặt xong sẽ thúc dục đưa năng lựng vào cơ thể ngươi..."

“Ha ha ha...” Tả Tiểu Niệm bị đụng vào gan bàn chân, rốt cuộc không thể tiếp tục giả vờ hôn mê nữa, không nhịn được cười ra tiếng, trở mình một cái rồi trên giường đứng dậy, cười sẵng giọng: “Cẩu Cẩu, ngươi cào chân ta làm gì đó?”

“Ta không..."

Tả Tiểu Đa theo bản năng muốn mở miệng chối, sau đó tức thời ngạc nhiên tại chỗ, nửa ngày mới hiểu ra là mình bị lừa, hẳn là phải giận tím mặt mới đúng, thế nên hắn thuận thế mà làm, hừng hực giận dữ nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Giả bộ hôn mê dọa người vui lắm sao? Không biết dọa như thế dễ dọa chết người lắm sao? Ngươi cũng lớn như vậy rồi, làm sao mà vẫn còn hồ nháo thế chứ? Ngươi không thể trưởng thành một chút sao?”

Mặc dù đang nổi giận, nhưng nghe lại hoàn toàn không có cảm giác lửa giận ngút trời, ngược lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.



Phù, tốt quá rồi!

Tốt rồi!

Niệm Niệm mèo không bị sao cả!

Quá tốt rồi! “Ai... Ai giả bộ hôn mê chứ?!”

Tả Tiểu Niệm ngay từ đầu còn có chút xấu hổ và ngại khi bị bắt quả tang trêu chọc người, nhưng lập tức đã lẽ thẳng khí hùng lên, thế mà giận dữ nói: “Người ta đang ngủ ngon giấc, ngươi đánh thức ta, còn quát ta, ø_ ngươi còn thấy mình có lý nữa hả?!”

Lúc này Tả Tiểu Đa mới bắt đầu chân chính cuồng nộ: “Đang ngủ ngon giấc? Trông cái bộ dạng của ngươi khi nấy suýt nữa thì hù chết ta đó, ngươi có biết hay không? Ngươi lớn như vậy rồi mà làm sao còn không hiểu chuyện như thế? Vừa rồi làm ta sợ suýt nữa đã...”

Nói đến một nửa, hắn lại hừ một tiếng, tức giận nói: “Có tin ngày mai ta sẽ nói cho cha mẹ, để cha mẹ đánh chết ngươi luôn không?”

Tả Tiểu Niệm lại xán lại, tiến đến trước mặt Tả Tiểu Đa, giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng nói: “Ngươi còn chưa nói xong đâu... Vừa rồi dọa đến ngươi suýt nữa thế gị nào? Ngươi nói đi, nói đi.”

Tả Tiểu Đa chật vật nói: “Nói cái rằm, ngươi đó, ngươi vừa rồi bị như vậy là chuyện gì?”

Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, nhưng không nói lời nào, xoay người lại nằm xuống giường của Tả Tiểu Đa, cái mũi nhỏ ngửi ngửi gối và chăn trên giường, ghét bỏ mà nói: “Cẩu Cẩu, giường ngươi hôi quá.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.