Chương trước
Chương sau
. “Ngươi không biết cũng không có gì quan trọng.”

Tả Tiểu Niệm dịu dàng nói ra: “Ta tu vi còn ngại nông cạn, khó mà trong nháy mắt có thể che đậy được ý nghĩ đào thoát chợt lóe lên trong Tham Lang Tâm của ngươi. Nhưng, ta đã cùng ngươi nói nhảm thời gian dài như vậy, nếu còn không thể bố trí xong chuẩn bị chặn đường lui của ngươi, thì đó lại là vấn đề của ta rồi.”

Sau khi nghe xong lời ấy, cô gái kia lại biến sắc, đáy lòng nàng đột nhiên hiện lên cái tên của một người: “Ngươi là... Ngươi là Linh Niệm Thiên Nữ của Phượng Hoàng Thành...?”

Tả Tiểu Niệm vẫn mỉm cười như cũ: “Ngươi cũng biết nhiêu đấy chứ, đến tên của ta mà cũng có thể nói ra.

Cô gái sắc mặt trắng bệc đột phá sao? Làm sao còn..."

“Ngươi không phải... sắp

“Nếu là lúc trước, bằng vào trạng thái hiện giờ của. †a, xác thực không nên xen vào việc của người khác, tối đa cũng chỉ là đuổi ngươi đi là được rồi...”

'Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng tình huống hiện tại lại khác, ngươi lại dám bắt nạt Cẩu Cẩu nhà ta, ta sao có thể tha cho ngươi được!”

Cô gái oan uổng tới cực điểm kêu lên: “Ta bắt nạt chó của nhà ngươi lúc nào chứ? Ta cũng rất thích chó, thế nhưng từ khi ta đi vào Phượng Hoàng Thành, đừng nói là chó của nhà ngươi, nến chó lang thang ta còn chưa nhìn thấy con nào nữa là!”

Tả Tiểu Đa ở một bên tức giận tới mức le lưỡi: %%..."

“Đây chính là Cẩu Cẩu nhà ta, nhưng mà hắn rất hiển nhiên sẽ không thích ngươi, càng sẽ không hi vọng ngươi thích.”

Tả Tiểu Niệm nở nụ cười xinh đẹp, nhìn Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa bực mình nhưng chẳng dám nói gì.

Cô gái kia sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên lại cười to một trận: “Lời đôn Linh Niệm Thiên Nữ băng thanh ngọc. khiết, không nhuốm bụi trần, ai có thể ngờ, thế mà ngươi lại có sở thích này... Ha ha ha, tự mình nuôi một chú cún con trong nhà? Tốt lắm tốt lắm, sở thích này thật sự khiến ta bội phục, bội phục sát đất.”



“Ha ha ha ha... ta hiểu, ta hiểu, phải mang cái danh Thánh Nữ, nhưng lại có một trái tim dam dang, bên ngoài trông thì thánh khiết, nhưng lại là một người nhu cầu cao, phải cố nén ham muốn, cũng không dễ chịu nhỉ? Làm sao, đường đường Linh Niệm Thiên Nữ đại nhân, cuối cùng vẫn là không nhịn được thiên tính của con người, cần phải có đàn ông không ngừng an ủi thân thể đói khát của ngươi sao? Ha ha ha ha...”

Vốn gương mặt của nàng ta còn có thể coi là có chút xinh đẹp, giờ phút này lại vặn vẹo dữ tợn lên, không. ngừng phun ra những lời ác độc tới cực điểm, bẩn thỉu dơ dáy.

Tả Tiểu Niệm lại chỉ cười một cách lạnh lùng: “Ta biết ngươi muốn dùng cách này để chọc giận ta, mong đợi ta nổi giận, lộ ra sơ hở, giúp ngươi có cơ hội chạy trốn, nhưng ta sẽ không tức giận đâu, ngươi biết vì sao?”

“Bởi vì, ta xưa nay không thèm tức giận với người khác, vì chuyện này quá vô vị.”

“Ngươi khi dễ Cẩu Đát nhà ta, cũng đã là tội không thể tha, chuẩn bị lên đường đi!”

Lời còn chưa dứt, làn váy của Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên bay bay, trong thoáng chốc đã đi tới phía trên cô gái kia, một bàn tay trắng nõn duỗi ra, trong lòng bàn tay. bỗng nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm dài nhỏ.

Chỉ là lắc cổ tay một cái, trong ngõ nhỏ vốn đang mờ tối, tức thời bị nghìn vạn đạo kiếm quang chiếu sáng.

Giống như sao băng vẫn thế, ngân hà khuynh tiết, lao về phía cô gái kia.

“Chờđã! Ngươi không định hỏi tên của ta sao?”

Cô gái kia tuyệt vọng kêu lên: “Sư môn của ta, sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

“Các ngươi Tham Lang Vu Môn vốn là thuộc về Vu Minh, từ lâu đã định là kẻ địch lớn nhất của người Tinh Hồn chúng ta, nói gì mà buông tha hay không buông thai”

Tả Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Lúc đầu ta đang sắp đột phá, không muốn ra tay, nhưng hành động hôm nay của ngươi chính là tự tìm đường chết, đừng có lôi người khác ra đây mà nói nhiều!”

Kiếm quang không chút lưu tình nào chiếu nghiêng xuống.



Kiếm quang rét lạnh, đều là tử ýI...

“Chết rồi?”

Rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, Tả Tiểu Đa nhìn cô gái kia nằm trên mặt đất, cổ họng có một cái lỗ máu, nỗ lực. nuốt xuống một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy trái tim thình thịch đập loạn.

Người chết... Chết rồi!

Chết ở, ngay trước mặt ta!

Mặc dù trong mơ đã gặp qua rất nhiều người chết, nhưng, mơ dù sao cũng là mơ.

Lòng bàn tay Tả Tiểu Đa đổ đầy mồ hôi, trái tim thì nhảy thình thịch, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố giả bộ trấn định.

Không thể biểu hiện ra ngoài.

Niệm Niệm mèo giết, ta phải tỏ ra ủng hộ nàng. “Còn phải chờ một lát nữa.”

Tả Tiểu Niệm cầm trong tay trường kiếm, ngăn ở trước người Tả Tiểu Đa, cau mày nói: “Vu Minh thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chưa hẳn đã không có bí pháp bỏ chạy, có khi là mượn xác hoàn hồn khởi tử hoàn sinh cũng nói không chừng.”

Nàng nhíu lại đôi mi thanh tú, nhìn thi thể cô gái trên mặt đất, nói khẽ: “Ta lo lắng nhất, đó là đây chỉ là phân thân. Nếu là vậy thì cũng tốt nhất, nhưng cũng là bết bát nhất."

Tả Tiểu Đa hắng giọng một cái, nói: “Ta từng nghe có người nói qua, cách để phán đoán một kẻ địch có phải đã triệt để tử vong, có hai cách, thứ nhất, chặt đầu của hắn xuống, nếu như làm xong loại thứ nhất vẫn chưa yên tâm, như vậy lại sử dụng loại thứ hai, đốt thi thể mục tiêu thành tro, thế là có thể yên tâm.”

Tả Tiểu Niệm hơi kinh ngạc quay sang nhìn Tả Tiểu Đa một cái: “Cẩu Đát, ngươi khá phết nhỉ, lần đầut iên nhìn thấy người chết, một người sống sờ sờ nhưng lại biến thành thi thể ở ngay trước mặt ngươi, thế mà không có chút sợ hãi nào? Còn có thể chậm rãi mà nói như vậy, đúng là làm ta phải nhìn bằng con mắt khác nha, thật sự là một ngày không thấy, như cách ba thu!”

Tả Tiểu Đa từ từ có chút vượt qua sợ hãi, không nhìn thi thể cô gái nữa, mau chóng nói sang chuyện khác, hắn hừ một tiếng: “Làm gì mà đã tới một ngày không thấy, tính toán đâu ra đấy thì còn chưa đến nửa ngày nữa là!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.