Chương trước
Chương sau
'Tâần Phương Dương tỉ mỉ nhìn Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa phối hợp bày ra một bộ nghiêm nghị chính khí.

“Ta mặc dù biết ngươi chưa đến hai ngày, nhưng ta có thể chịu trách nhiệm nói một câu, ngươi đúng là rất có tố chất của loại người đó đó!

Nhìn hồi lâu, Tân Phương Dương đưa ra cái kết luận này.

Tả Tiểu Đa thật sự cạn lời, hạn hán lời luôn. Sau khi Tả Tiểu Đa hứa lên hứa xuống, thề sống thề chết, Tân Phương Dương mới bán tín bán nghỉ, đi theo

Tả Tiểu Đa đến cửa trường học.

Lúc này người đi lại đã không còn nhiều lắm, trên đường cái cũng đã trống trải hơn.

“Chính ở đằng kia...” Tả Tiểu Đa đưa tay ra chỉ.

Đột nhiên hắn ngây ngẩn cả người: “Trời! Người đâu rồi??"

Bên kia, chẳng có cô gái nào nữa cải! Hắc tuyến trên trán Tân Phương Dương càng thêm nồng đậm nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả đại thần à, ta lên lớp cả một ngày, đã rất mệt mỏi rồi, nhất là gặp được loại học sinh như ngươi nữa, chẳng những mệt nhọc về mặt sinh lý, mà tâm lý càng mệt mỏi hơn. Các ngươi chơi trò nam nữ này... Có thể đừng kéo cả ta vào được không hả?”

“Không... ta không phải có ý này.”

Tả Tiểu Đa có chút hoảng.

“Lần cuối cùng, ta lại cảnh cáo ngươi một câu.”

'Tần Phương Dương thở dài quay người: “Tình yêu nam nữ đúng là một chuyện rất hấp dẫn, cũng là điều mà ở độ tuổi này của ngươi khó kháng cự nhất, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là võ giả! Tuyệt đối đừng quên, ngươi là thiên tài, là có cơ hội tấn thăng đến cảnh giới rất cao, nhưng điều kiện tiên quyết để tấn thăng không chỉ là thiên phú, còn phải cố gắng, không ngừng cố gắng!”

“Võ Sĩ nếu là không gặp phải tai vạ bất ngờ, sống chừng một trăm tuổi, sống đến giới hạn tuổi thọ của người thường là không có vấn đề gì.”



'Tân Phương Dương nói: “Mà tới được cấp độ Võ Sư, sống đến một trăm hai hoặc một trăm ba mươi tuổi cũng là chuyện dễ dàng, một khi tiến vào Tiên Thiên, cơ bản thọ nguyên ít nhất đã là hai trăm, nếu là có thể tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Đan Nguyên... Nghìn năm tuổi thọ, ngươi tiêu xài, lại về sau... Cảnh giới kia đối với ngươi mà nói thì quá xa vời, nhưng mấy nghìn năm trường sinh, thậm chí mấy vạn năm đều không phải là không thể nào.”

“Ngươi ngay vào thời điểm đặt nền móng quan trọng này lại dính dáng đến mấy chuyện yêu đương, thật sự là không khôn ngoan... những cô gái bình thường, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có thể sống bảy tám chục năm mà thôi, mà lại, tình cảm tốt đẹp nhất thì cùng lắm cũng chỉ có thể gắn bó hai ba mươi năm là cùng...”

'Tân Phương Dương nhàn nhạt cười cười: “Ngươi có thể tưởng tượng, khi ngươi đến trăm tuổi, ngươi vẫn là tuấn tú lịch sự, anh tuấn bừng bừng phấn chấn, nhiều lắm là cũng chính là biến thành một người trung niên, mà vợ của ngươi thì đã là tuổi già sức yếu, răng cũng rụng sạch... Đó là một loại cảm giác thế nào?”

Tân Phương Dương trong tươi cười, mang theo cảm giác tang thương: “Tả Tiểu Đa, chuyện tình cảm này, nhất định phải thận trọng, lại thận trọng cũng là không đủ”

Tả Tiểu Đa miệng há lưỡi dao: “Thật... Thật sự không phải vậy... Ta hoài nghi...”

'Tần Phương Dương khoát khoát tay: “Mau về nhà đi.”

Dứt lời, thẳng quay người đi trở về trường học.

Nhìn bóng lưng, thế mà tràn đầy ý vị tiêu điều khó tả.

“Ta thật sự không phải chuyện này...”

Tả Tiểu Đa trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mình hết đường chối cãi, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy cô gái kia xuất hiện phía dưới cột đèn đường,... váy áo màu hồng, tựa vào cột đèn đường, nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng lại nở nụ cười yếu ớt, đeo màu hồng ba lô...

Tả Tiểu Đa phát điên quay đầu kêu to: “Thầy ơi! Thầy Tần ơi! Nàng đến rồi! Nàng lại tới, nàng đến thật rồi kìa! Aaa.."

'Tần Phương Dương nghe hắn gọi đến thê thảm, thở dài, đành phải lắc mình một cái, đi nhanh tới chỗ hắn.

Lập tức đi tới bên người Tả Tiểu Đa, nhẫn nại hỏi: đâu?”

Tả Tiểu Đa một chỉ: “Kia!” Đột nhiên mắt chữ A miệng chữ OI



Cột đèn đường trống rỗng, chỗ đó làm gì có người nào? Tần Phương Dương thấy chẳng có ai, rốt cuộc không thể nhịn nổi ngọn lửa giận vô hình trong lòng, dùng ngón tay dí vào đầu Tả Tiểu Đa khiến hắn lảo đảo, nghiêm nghị nói: “Tiểu tử ngươi, thành thật cho ta một chút!”

Nói xong thì không thấy bóng người đâu nữa, lần này là hắn đi thật.

“Ta oan uổng mà...”

Tả Tiểu Đa khóc không ra nước mắt, muốn nói nhưng không nói được gì.

'Tân Phương Dương đi rồi.

Tả Tiểu Đa thật sự có chút chết lặng đối với cái tình trạng quỷ quyệt này, một cảm giác không thoải mái quanh quẩn trong lòng.

Nếu như cô gái này cướp tiền còn tốt, trên người mình căn bản cũng không có tiền, nhưng vạn nhất cô gái này muốn cướp sắc thì sao!? Chẳng lẽ phải gọi chị Tiểu Niệm tới đón?! Nhưng nếu không xảy ra chuyện gì, lại bị nàng cười nhạo là mình nghỉ thần nghỉ quỷ, tự mình dọa tự mình thì sao? Mỗi chuyện này thôi cũng đủ nàng lôi ra cười nhạo mình hẳn mấy tháng!

Không cam lòng, Tả Tiểu Đa ở cửa trường học, vịn khung cửa ló đầu ra nhìn, phát hiện cô gái kia vẫn còn ở đó.

Tả Tiểu Đa vội vàng vèo một cái rụt đầu về.

“Móa, thật sự là tới nhằm vào ta.”

Vịn tường nhìn một chút, sau đó lại vội vàng rụt đầu

“Vẫn còn ở đó.” Lại nhìn thêm một lần. “Vẫn còn ở đó.” Ló đầu, rụt đầu.

Lại ló đầu, lại rụt đầu.

Càng thập thò nhìn nhiều lần, Tả Tiểu Đa càng thêm không quyết định chắc chắn được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.