Thiếu niên sống lại.
Bởi vì tỷ tỷ hắn là dược nhân, máu nàng là phương thuốc cải tử hoàn sinh tốt nhất trên đời!
Cảm nhận được vị mặn đắng trong miệng, lần đầu tiên thiếu niên đột nhiên cảm thấy căm ghét máu đến thế!
Thiếu niên lay mạnh cơ thể nàng, gọi nàng dậy. Hắn mong tỷ tỷ chỉ là đùa với hắn, rồi nàng sẽ sống lại, mỗi ngày hát cho hắn nghe.
Nhưng mà… nàng không tỉnh dậy nữa. Nàng nằm yên trên tuyết trắng, tay vẫn nắm chặt tay thiếu niên, dung nhan thanh tú tiều tụy nhợt nhạt không còn huyết sắc.
Trước đây tỷ tỷ bất tỉnh năm năm, hắn thấy trống vắng nhưng vẫn mang niềm tin nàng sẽ tỉnh lại.
Tỷ tỷ rốt cuộc tình, hắn thật cao hứng.
Tỉnh lại, rồi tỷ tỷ lại tiếp tục hy sinh mạng sống vì hắn. Khiến hắn cảm thấy trống rỗng, vô hồn…
Mất đi rồi, mới nhận ra trước đây nàng vây bọc lấy hắn êm ái như không khí.
Thầm lặng…
Thiếu niên bàng hoàng, hóa ra từ trước đến nay hắn vẫn luôn vô tâm, tưởng chỉ cần cho tỷ tỷ cuộc sống giàu sang là đủ, vẫn không nhận ra tình cảm của nàng.
Tâm co rút, thiếu niên biết hắn yêu tỷ tỷ mình từ lâu lắm rồi, chỉ là hắn đã quen hưởng thụ chăm sóc của tỷ tỷ, tin rằng nàng không bao giờ rời đi nên không để ý. Hoặc giả như hắn cố tình tránh né đoạn tình cảm đó, sợ nàng biết sẽ xa lánh hắn…
Mĩ nhân kia, hắn yêu nàng thật, nhưng không nhiều bằng tỷ tỷ. Nhiều đến mức hắn không nhận ra mà tổn thương nàng. Đến khi nhận ra thì kết quả thật đáng buồn.
Tỷ tỷ đi rồi.
Tỷ tỷ yêu hắn thế, dù chỉ là tình cảm của một tỷ tỷ dành cho tiểu đệ của mình, trước khi đi còn dành cho hắn sự ấm áp cuối cùng, tay vẫn nắm chặt không rời.
Bởi vì đệ là đệ đệ của tỷ…
Đó là câu nói nàng vẫn hay lặp lại.
Thiếu niên tuyệt thế bật khóc trên nền tuyết trắng, ôm lấy thi thể cô nương lạnh băng, mắt đọng lại lệ đắng chát…
Tỷ tỷ đi rồi, hận thù, quyền lực, sức mạnh đối với hắn không còn ý nghĩa nữa…
Đoạn Hồn ngọc trên cổ tỷ tỷ thiếu niên phát sáng khiến hắn ngẩn ngơ.
Tương truyền chỉ cần truyền sức mạnh vào Đoạn Hồn ngọc – hắc ngọc khống chế vạn ma thú sẽ đem linh hồn chủ nhân nó mãi mãi bên cạnh người mà chủ nhân nó yêu nhất, không bao giờ tách rời.
Thiếu niên mang tỷ tỷ vào hàn băng động, bảo trì dáng vẻ nàng luôn tươi trẻ, đoạn dùng máu mình hòa cùng máu tỷ tỷ lên Đoạn Hồn ngọc, niệm chú kết thúc sinh mạng mình…
Hắn biết tỷ tỷ nhất định đau lòng, nhưng hắn rất ích kỷ, chỉ muốn cả hai quấn quýt đời đời kiếp không xa rời…
Một ngàn năm ngủ vùi trong băng tuyết…
Linh hồn hắn phong ấn bên cạnh linh hồn tỷ tỷ đã tái sinh bao lần nhưng thiếu niên vẫn không tỉnh.
Đó là cuộc đời của Nam Đông Huyền, vui vẻ, bi thương, ngọt ngào, cay đắng…
Hỉ nộ ái ố đều nếm trải, chỉ có tỷ tỷ hắn là chỗ dựa ấm áp nhất hắn không muốn xa.
Không muốn xa…
Ước nguyện rốt cuộc thành hiện thực. Nam Đông Huyền tỉnh giấc, hiện tại chỉ là linh hồn cộng sinh trong cơ thể tỷ tỷ.
Tỷ tỷ hắn trước là Nam Mạc Huân, bây giờ là Dương Mạc Huân. Nhưng dù có thay tên đổi họ, nàng vẫn rất dịu dàng.
Nam Đông Huyền thấy tỷ tỷ đơn thuần mà ngốc nghếch cười, không chút đau khổ , lòng hắn đột nhiên rất thỏa mãn dễ chịu. Nụ cười của người mình yêu…
Nhưng nàng không nhớ hắn, nàng vẫn chỉ là oa nhi một tuổi. Nhưng kì lạ là linh hồn nàng cứ như tiểu cô nương mười bốn tuổi nghịch ngợm. Khi biết hắn tồn tại cùng nàng, nàng không hốt hoảng sợ hãi, hình như chỉ là ngạc nhiên rồi bình thản chấp nhận.
Nam Đông Huyền biết thời gian có thể làm thay đổi một con người, nhưng hắn không sợ. Nếu tỷ tỷ không yêu hắn, hắn cũng nhất định làm nàng yêu.
Vì hắn yêu nàng.