Thượng Kỳ ủ rũ cúi đầu, thì ra sư phụ thông minh hơn nó, đúng vậy a, nàng mạnh như thế, nhưng Thượng Kỳ nó không cam lòng yếu thế như vậy, nó là hoàng tử xuất sắc nhất Thượng Hy, nó nhất định phải trở thành kẻ mạnh!
Dạ Nguyệt nhìn những biến đổi trong mắt nó, dùng bàn tay đặt lên đầu nó, như một nghi thức, lạnh nhạt hỏi:
– Ước muốn lớn nhất của ngươi là gì?
Bàn tay nữ tử ngoài ý muốn ấm áp khác hẳn với con người của nàng làm cho Thượng Kỳ giật mình ngơ ngác. Chút cảm xúc ấm áp lưu chuyển trên đầu nó chưa đến 3 giây thì biến mất làm cho nó bất giác thấy hụt hẫng mất mát, chỉ là theo bản năng, bật thốt lên:
– Thống nhất thiên hạ!
Dạ Nguyệt không nói gì, Thượng Kỳ càng không biết cảm xúc của nàng, chỉ là không hiểu sao nó hơi thấp thỏm, dường như sợ Dạ Nguyệt ghét bỏ ý tưởng này của nó.
Dạ Nguyệt không nói gì, xoay người rời đi, để lại cho nó 1 bóng lưng thanh lãnh.
Thượng Kỳ dường như thở phào nhẹ nhõm, lại như cũ có vài phần mất mát. Nó nói không đúng sao, phụ hoàng mẫu hậu cùng tất cả mọi người đều nói sứ mệnh của nó là thống nhất thiên hạ, lưu danh sử sách, nó sẽ trở thành đế vương duy nhất trong lịch sử, lưu danh muôn đời!
Nhưng là… tại sao sư phụ lại không nói gì a, có phải ghét bỏ ý tưởng này của nó hay không? Lần đầu tiên trong đời Thượng Kỳ hoài nghi về vấn đề này.
Sáng hôm sau bầu trời vẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-cuong/144816/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.