Edit: Tuyết Lâm
Làm sao bây giờ, chuyện này vốn cũng không phải do lỗi của Phương Quân Càn!
“Khuynh Vũ, ngươi làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Phương Quân Càn nhìn sắc mặt y trở nên đỏ ửng bất thường, tựa hồ thân thể có chút run rẩy khẩn trương, thấy thế hắn không khỏi lo lắng vội đặt tay lên trán y thăm dò.
“Chẳng lẽ ngươi bị cảm rồi sao? Tại sao lại nóng như vậy?!”
Thân thể Tiếu Khuynh Vũ lúc này trở nên dị thường mẫn cảm, nhưng lại không thể nói ra y đang khó chịu chỗ nào, nếu để Phương Quân Càn biết chính mình hại mình trúng xuân dược thì còn không xấu hổ đến chết hay sao!
Nhưng là… thân thể đã không chịu nổi dược lực, trong cơ thể như có ngàn vạn tiểu kiến bò qua, vô cùng ngứa ngáy. Nhiệt độ nóng bức một lần nữa kéo đến, Tiếu Khuynh Vũ đã cảm giác được khuôn mặt mình nhất định đã đỏ đến mức khó tin.
Cảm giác khẩn trương cùng với nhiệt khí đốt người làm cho ánh mắt thanh lãnh thường ngày của Tiếu Khuynh Vũ bất giác tan rã, y cố gắng cắn chặt môi, cố gắng chống đỡ lại từng đợt sóng ham muốn đang không ngừng dâng đến.
Thấy hắn cứ muốn áp tới hỏi han, Tiếu Khuynh Vũ vội vã đẩy Phương Quân Càn ra, khàn khàn nói: “Ngươi đừng nhìn ta!”
Phương Quân Càn luống cuống vội nhảy cả lên giường rồi ôm chặt Tiếu Khuynh Vũ vào lòng ngực rồi lo lắng hỏi: “Khuynh Vũ à, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ mà.”
Không lường trước sự thân cận như vậy làm cho Tiếu Khuynh Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-can-da-vi-uong/137354/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.