Rốt cuộc Ưng Thanh Cừ cũng hạ quyết tâm viết thư tình cho Tập Nhạn.
Hắn cố ý chọn một phong thư màu lam, bởi vì nhớ rõ Tập Nhạn thích màu lam.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của một ngày thì còn một tiếng rưỡi nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, học sinh sẽ tới căn tin ăn cơm rồi quay về ký túc xá tắm rửa. Nhân thời gian trống này, Ưng Thanh Cừ cẩn thận đặt phong thư tình viết đi viết lại mới ra hình ra dạng này vào ngăn bàn của Tập Nhạn.
Buổi tối về ký túc xá, Ưng Thanh Cừ hoàn toàn không ngủ được, bắt đầu ngồi dậy rời giường đi chống đẩy.
Ưng Thanh Cừ nghĩ, nếu ngày mai Tập Nhạn đến xem mình chơi bóng rổ, mình sẽ lơ đãng vén áo thể thao lên để Tập Nhạn nhìn thấy cơ bụng của mình. Tập Nhạn sẽ đến nhỉ? Phong thư tình kia mình viết hơi buồn nôn, Tập Nhạn đọc xong có xấu hổ không ta? Mình còn chưa thấy Tập Nhạn xấu hổ trông như thế nào đâu. Khuôn mặt anh ấy sẽ đỏ bừng lên chứ? Lông mi có chớp chớp không? Ưng Thanh Cừ chống đẩy xong thì vào phòng vệ sinh, đến khi ra ngoài thì cả người đã đầy mồ hôi. Hắn tiếp tục cắn răng chống đẩy trên mặt đất.
Tập Nhạn, Tập Nhạn.
Ngày hôm sau, Tập Nhạn không tới.
Ưng Thanh Cừ không tập trung, thường nhìn ra bên ngoài vài lần, trận đấu của bọn họ với trường A là hòa. Đồng đội hỏi tại sao không có tinh thần như vậy, Ưng Thanh Cừ chỉ lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyet-diem-hoan-my/2858453/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.