So sánh với sự náo nhiệt của trấn nhỏ ở sơn gian, Dược Vương cốc nơi này lạnh lẽo chút hơi người cũng không có, trên đường nhỏ rất ít người đi lại, chỉ trải đầy cây cỏ, những bụi cỏ mọc dày tới nỗi không thấy được con đường đá phía trước.
Tùy tùng bị Liễu Tĩnh Thủy kêu ra ngoài cốc chờ, hai người đi một đoạn đường, Sở Yến nhìn thấy một khe suối, hai bên sơn gian là đình đài lầu các san sát nhau, không khỏi cảm thán, Dược Vương cốc nhiều đình đài lầu các như thế, vậy mà chỉ có vài người ở, cũng không biết mớ kiến trúc này lúc trước làm sao mà xây lên được.
Hai người đi dạo đại trong sơn gian, cảm thấy hơi mệt, gần rừng cây có một tòa đình cho nên cùng dừng lại nghỉ ngơi một chốc.
Sở Yến nhìn bậc thềm vào đình phủ kín rêu xanh, đám rêu còn cực kỳ um tùm, sắp che kín cả cái đình.
Xem ra nơi này đúng là không có người nào tới rồi, bỗng nhiên hắn có một ý tưởng kỳ quái, những đình đài lầu các ở sơn gian này cũng không phải để cho người dùng tu luyện, mà chỉ là vật trang trí điểm xuyết cho màu xanh của núi rừng.
Trong học viện Ẩn Sơn còn treo lồng đèn, câu đối xuân, đi tới đi lui trong Dược Vương cốc nãy giờ, tất cả kiến trúc đều không thấy chút vật trang trí cho năm mới gì cả, Dược Vương cốc hình như không thèm để ý tới ngày lễ này.
Nhưng mà nơi này lớn như thế, người trong cốc lại ít, muốn bày biện thì cũng vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-nguoi-cai-ta-quy-ta/1197361/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.