Edit: Cây Nấm Nhỏ
_____________________________
Chương 16: Lưu nguyệt kính tâm
Bọn họ ra ngoài chỉ mang theo một người đánh xe, sau khi vào miếu thì để Mục Ni và người đánh xe ở bên ngoài chờ. Vốn là đi du ngoạn, lòng cảnh giác của mọi người rất nặng, nhưng nói sao võ công của Mục Ni cũng cao cường, họ không sợ gã có chuyện gì, không nghĩ tới Mục Ni vừa rời đi đi tìm Sở Yến, bên này lại xảy ra chuyện.
Người đánh xe ngã dưới chân ngựa, ba người thấy thế còn tưởng gặp thổ phỉ, Liễu Tĩnh Thủy vội vàng chạy tới kiểm tra hơi thở của người đánh xe, hô hấp bình thường, chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Đang muốn vào xe ngựa nhìn thử, bên trong đã truyền ra âm thanh của một nam nhân: "Sợ cái gì, chỉ hôn mê mà thôi."
Khi màn xe vén lên, có một người mặc đồ trắng bước ra, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh tình tang y như Sở Yến.
Là một người Hồ.
Mái tóc vàng xõa tung, trong đôi mắt như chứa đựng biển rộng, giữa trán có một vầng trăng, gã ta ngồi trước màn xe, đôi mắt màu xanh nheo lại, cười ranh mãnh như con mèo.
Nước da gã ta trắng muốt có cảm giác như trong suốt, thậm chí có vài phần bệnh trạng, lại mặc nguyên cây trắng, ánh sáng vàng bạc trên người chiếu chiếu, thân thể có loại hào quang nhẹ nhàng.
Đặt cùng với Sở Yến lóa mắt như lửa, xinh đẹp lồ lộ, hoàn toàn khác biệt, bề ngoài của gã ta như một hồ nước trong, lại giống tuyết rơi trên núi cao, có loại thánh khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-nguoi-cai-ta-quy-ta/1197357/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.