*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu lão gia từng nghĩ tới việc báo quan, nhưng sau khi biết được Sở Yến là người như thế nào thì lão cũng từ bỏ ý nghĩ đó.
Báo quan, chỉ sợ quan phủ cũng đánh không lại ma đầu này, chỉ tổ rước lấy nhục.
Nhưng mà lão vẫn không cam lòng, số 'của đi thay người' này thực sự khổng lồ.
Sở Yến đi một mình, một người như hắn không kham được hết đống đồ vật này nọ cho nên đi theo còn có mười mấy người kèm mấy chiếc xe ngựa.
Đối với Triệu lão gia, mười cái miệng ăn không đáng là gì nhưng mà mười cái miệng này không phải chỉ để ăn thôi đâu, còn chưa kể bên trong mấy chiếc xe ngựa đó, những gì tăng lên toàn là móc trong túi lão ra không đó.
Triệu lão gia mỗi lần đi ngang qua mấy chiếc xe ngựa, nhìn vàng bạc châu báu, tơ lụa thượng hạng đều đau đớn không thôi.
Mấy chiếc xe ngựa chiếm hết nửa cái sân, người trong phủ sau khi ăn xong muốn đi tản bộ cũng không có chỗ để đi.
May là hiện tại đã vào đông, trời cũng lạnh, không phải khí hậu thích hợp đi tản bộ, trốn trong phòng còn sướng hơn ra ngoài.
Sở Yến nằm nghiêng trên tháp quý phi trong phòng, ôm lô ấm nhỏ (cái lò nhỏ, dùng để sưởi ấm) trong ngực, cực kỳ thoải mái.
(*Hình ảnh minh họa tháp quý phi)
(*Hình ảnh minh họa lô ấm)
Trong nhà phú hộ thành Mạnh Giang rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-nguoi-cai-ta-quy-ta/1197343/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.