Thư Minh Viễn đi theo địa chỉ Lộ Tiểu Vũ đưa, càng đi càng thấy hẻo lánh.
Thư Minh Viễn nghi hoặc hỏi, “Hai người tìm ai mà ở xa vậy?”
Trầm Thiên Ảnh ghé vào cửa xe nhìn ra ngoài, hai bên con đường nhỏ toàn là đồng ruộng mênh mông bát ngát, xa hơn nữa là các hộ gia đình rải rác, thỉnh thoảng lại thấy có một nhà xưởng xuất hiện.
Trầm Thiên Ảnh lo lắng, anh chưa gặp người kia bao giờ, không biết địa chỉ này là thật hay giả, càng không biết rốt cuộc chuyện lạ kia có phải là thật hay không.
Cửa thủy tinh phản chiếu mặt cún mà anh vẫn luôn vô thức bỏ quên, tất nhiên anh vô cùng buồn bực, song cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Trầm Thiên Ảnh nghiêng đầu nhìn Lộ Tiểu Vũ, nếu không có đứa em ngốc ngốc tốt bụng lại còn dễ bắt nạt này, không khéo anh đã lưu lạc ngoài đường rồi. Giờ nghĩ lại, không khỏi có chút sợ hãi.
Trầm Thiên Ảnh hơi thèm thuốc, kích động cọ cọ vào cửa.
Thư Minh Viễn dựa theo địa chỉ lái xe tới một con đường ruộng nhỏ. Thấy không thể lái xa hơn, Thư Minh Viễn dừng xe lại, “Hai người xuống trước đi, anh tìm một chỗ đậu xe, sau đó sẽ tới tìm hai người sau.”
Lộ Tiểu Vũ gật đầu, “Có gì liên lạc qua điện thoại.”
Lộ Tiểu Vũ xuống mở cửa sau cho Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh xuống xe mới biết mặt đất hơi ẩm ướt, giẫm giẫm mấy cái móng đã dính đầy bùn.
Thư Minh Viễn lái xe đi, Trầm Thiên Ảnh và Lộ Tiểu Vũ men theo con đường nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuyen-huynh/1211748/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.