Lúc ấy Cửu Tích vốn đã định làm theo sự sắp xếp của ca ca, rời khỏi Ma cung để tránh mang tới phiền toái cho sư huynh. Nàng còn chưa nghĩ xong lời chào tạm biệt Đường Úc thì hắn đã đoán được tám, chín phần. 
"Tả ma sứ nhà chúng ta là người của ca ca muội?" 
Cửu Tích ngẩn người, gật đầu. 
Đường Úc "à" một tiếng, "Ta sớm đã đoán ra hắn có quan hệ với Linh tộc, còn tưởng rằng đó là người mà sư phụ sắp xếp bên cạnh ta. Sau đó điều tra, hóa ra chỉ là ta tự mình đa tình. Hắn đọa ma còn sớm hơn cả ta, lại là người của ca ca muội, xem ra ca ca muội trù tính đã lâu rồi." 
Đường Úc biết Phượng Xuyên, cũng là một người giống hắn, mất cha mẹ trong trận chiến năm xưa, có huyết hải thâm thù với Ma tộc. Chỉ là hắn may mắn hơn Phượng Xuyên, có sư phụ che chở, còn Phượng Xuyên năm đó đã bốn vạn tuổi, lại bị trưởng bối Vũ tộc đè ép đến không thể ngẩng đầu. 
Cửu Tích thở dài: "Ca ca căm thù Ma tộc đến tận xương tủy." 
"Bình thường." Đường Úc gật đầu, lộ ra biểu cảm hung ác, "Ta cũng chán ghét Ma tộc." 
Cửu Tích giải thích, "Ca ca không biết thân phận của sư huynh." 
Đường Úc cười nói: "Cửu Nhi ngốc, trước đó ta là ai không quan trọng, quan trọng hiện tại ta là Ma quân, tức là kẻ địch của ca ca muội." 
"Muội biết, nhưng muội không muốn làm kẻ địch của huynh." 
Đường Úc trêu đùa: "Nha nha nha! Không thèm suy nghĩ chút nào đã đứng ngay về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuy-thien-chi-kinh/736795/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.