Hộp mật ong để trong tủ lạnh gần hai tháng trời cuối cùng cũng có tác dụng, Văn Nhạn Thư xé lớp băng keo quanh viền nắp, múc hai muỗng ra rồi khuấy cùng với nước ấm.
Trịnh Thừa Diễn ôm lấy anh từ phía sau, hắn hỏi: “Em mua mật ong lúc nào vậy?”
Muỗng sứ tạo ra tiếng vang ding dang khi va chạm với thành ly, Văn Nhạn Thư nói: “Lần anh ra ngoài nhậu xỉn được tài xế đưa về nhà.”
Trịnh Thừa Diễn nhớ ra: “Vậy sao lần trước không thấy em dùng?”
Văn Nhạn Thư mím môi không trả lời. Đêm đó tuy nói là uống say, nhưng Trịnh Thừa Diễn vừa lên giường còn sung mãnh hơn cả anh, cần gì mật ong để giải rượu nữa?
Trịnh Thừa Diễn đùa cũng có chừng mực, hắn chưa từng chạm đến giới hạn nổi giận của Văn Nhạn Thư, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên phần sau gáy của Văn Nhạn Thư, đôi tay vòng trên eo của anh cũng nới lỏng: “Lên lầu tắm, anh có mở nước nóng sẵn cho em rồi.”
Ngày hôm sau không cần đi làm, Văn Nhạn Thư phá vỡ nguyên tắc chỉ cùng giường với Trịnh Thừa Diễn vào cuối tuần, chủ yếu là lúc nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Thừa Diễn ôm gốn đứng trước cửa phòng ngủ mình, anh không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Hậu quả là anh bị tên Trịnh Thừa Diễn lột đi lớp vỏ bọc quân tử kia đè trên giường tung hoành đòi hỏi.
Nhiệt độ phòng không quá cao nhưng cơn nóng khắp người Văn Nhạn Thư là do Trịnh Thừa Diễn dấy lên. Anh cuộn mình ở đầu giường ôm chân nhìn Trịnh Thừa Diễn đang giúp mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/899188/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.