Trước khi xuất phát Trịnh Thừa Diễn xác nhận lại thời gian chuyến bay, chín giờ bốn mươi lăm phút, muộn hơn một giờ so với Văn Nhạn Thư.
Thời gian dư dả, Trịnh Thừa Diễn rẽ vào trung tâm thương mại họ đã đến vào cuối tuần vừa rồi. Đỗ xe xong, hắn đi thẳng đến tiệm trang sức ở tầng ba, đáng tiếc là cái kẹp cà vạt màu đỏ đính ngọc đã bị người khác mua mất rồi.
Hắn tay không mà về, ngồi vào trong xe, vịn tay lái ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu. Trịnh Thừa Diễn mở nắp hộp kẹo bạc hà, đúng là chỉ còn lại một cái kẹo. Hắn lấy ra, vừa cho kẹo vào miệng vừa suy đoán xem liệu lần sau họ đi đến trung tâm thương mại thì Văn Nhạn Thư có còn tin tưởng hắn nữa không.
Vì để cứu vãn hình tượng, Trịnh Thừa Diễn chụp cái hộp rỗng rồi gửi cho Văn Nhạn Thư xem, còn gửi vài chữ đi kèm: [Sau khi em đi công tác về thì lại cũng tôi đi siêu thị nhé, quên mua kẹo bạc hà mất rồi.]
Cảm thấy mục đích vẫn chưa đủ rõ ràng, hắn tranh thủ làm nũng: [Cuối năm có rất nhiều hội nghị nên giọng nói bị dày vò quá nhiều.]
Trong lúc ngồi đợi Văn Nhạn Thư nhắn lại một câu tỏ ý quan tâm, Trịnh Thừa Diễn vừa vân vê phần cuối cà vạt vừa tái hiện lại trong đầu vài lần dáng vẻ anh hạ mắt cúi xuống hôn phần đuôi cà vạt. Điện thoại kêu, hắn mở ra xem tin nhắn thì chỉ thấy Văn Nhạn trả lời bằng một câu lạnh như băng: [Anh vất vả rồi.]
Cất di động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/899178/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.