Cuối tuần thích hợp để ngủ nướng nhưng Văn Nhạn Thư đã bị tiếng điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường đánh thức. Anh mở mắt, đập vào chân Mocha nghịch ngợm trước khi nó kịp dùng chân mèo gạt điện thoại của anh xuống mặt đất.
Tin nhắn từ cuộc trò chuyện nhóm của bộ phận anh đang làm gửi đến, trưởng phòng đã gửi một tài liệu cho nhóm, Văn Nhạn Thư vừa mở ra liền nhìn thấy một chuỗi dài toàn chữ là chữ. Vì là buổi sáng sớm nên tế bào não vẫn còn chưa tỉnh dậy, anh không muốn bắt chúng nó dậy làm việc trong ngày nghỉ.
Đang định ngủ lại thì bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Văn Nhạn Thư đành phải xuống giường mở cửa, bên ngoài chính là Trịnh Thừa Diễn ăn mặc chỉnh tề, hoàn toàn đối lập với hình tượng chưa hết cơn buồn ngủ của anh.
Văn Nhạn Thư giống như phản xạ có điều kiện hỏi: “Anh muốn đi gặp người phụ trách của Chấp vị à?”
“Không, nếu phải hẹn làm ăn vào cuối tuần thì thà giết tôi đi còn hơn.” Trịnh Thừa Diễn nhìn xung quanh: “Có phải Mocha lại chạy vào phòng em không?”
Văn Nhạn Thư nghiêng người: “Nửa đêm nó vào, đúng lúc em đi vệ sinh nên nhìn thấy.”
“Lần sau em khóa kỹ cửa vào, đừng để nó lại chui vào gầm giường em nữa.” Trịnh Thừa Diễn bước vào phòng, ngồi xổm người xuống rồi vươn tay về phía con mèo đang co rúm dưới gầm giường: “Mocha, lại đây.”
Vừa nói mấy câu đã xua tan cơn buồn ngủ của Văn Nhạn Thư, anh bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Trịnh Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/899176/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.