Cảm hứng chỉ xuất hiện trong thời gian có hạn, nếu để qua rồi thì sẽ bị mất đi cơ hội phân tích nó. Trên đường đi, Văn Nhạn Thư im lặng không nói gì, ánh mắt vô hồn, sự chú ý đều dồn hết vào những tổ hợp hương vị chưa được sắp xếp lại trong đầu mình.
Cửa vừa mở ra Mocha đã lao về phía này nhưng lần này nó không dính vào Trịnh Thừa Diễn nữa, hai bàn chân trước của nó bám vào ống quần của Văn Nhạn Thư. Mocha thuộc loại mèo lớn, nó đứng thẳng lên là có thể cao tới đùi người khác, mũi nó hướng thẳng đến đũng quần anh.
Văn Nhạn Thư bị dọa cho giật mình lập tức lùi lại một bước để tránh nó. Anh không biết nên dỗ dành hay trách phạt, một lúc lâu sau mới xoa đầu Mocha, nói: “Ngoan nào.”
Không ngờ đổi lại là sự đối đãi ngày càng đáo để hơn, Văn Nhạn Thư buộc phải lùi vào bên cạnh tủ. Độc lập gì đó, bình tĩnh gì đó đều chạy mất không còn bóng dáng, anh làm sao mà ngờ được con mèo ngoan ngày hôm nay lại tự nhiên hành động điên rồ như vậy.
Một mình anh thì không sao nhưng vẫn có người sống sờ sờ ngồi trên ghế đẩu xem chuyện cười. Văn Nhạn Thư nhìn hắn một cái, Trịnh Thừa Diễn mới cười hỏi anh: “Cần tôi giúp không?”
Văn Nhạn Thư dựa vào tủ gật đầu, lúc nói chuyện thì vẻ bình tĩnh trên mặt đã bị đánh tan: “Anh cầm đồ chơi ra dẫn nó ra ban công đi.”
Không có đồ chơi trong tay, Trịnh Thừa Diễn ném chìa khóa qua. Đúng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuu-giac-mat-linh/246589/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.