Bận rộn cả một buổi tối, mọi người đã thắng một trận, đang tụ tập lại cùng nhau ăn tối ngon lành. “Phụ thân con oai phong quá!” “Mẫu thân nhìn xem, con đã đánh gục Vương Quang Diệu và Tạ Huyền rồi!” Cát Tường đứng trên ghế điên cuồng khoe khoang, dương oai diễu võ. Lão thái thái gắp cho thằng bé một miếng thịt: “Đó là đương nhiên rồi, con cháu Mạnh gia ta không có đứa nào là hèn nhát cả.” Phúc Quý thì thầm hỏi ta: “Mẫu thân, hèn nhát là gì ạ?” Ta nhếch môi: “Là kẻ nhát gan sợ phiền phức.” Con bé ngại ngùng gãi đầu: “Xong rồi, con hình như là hèn nhát, vậy con vẫn cứ theo họ của mẫu thân nha.” Lời này vừa thốt ra, khiến những người có mặt đều cười phá lên. Ta cười đến chảy nước mắt, vừa lau vừa hỏi: “Đúng rồi mẫu thân, chuyện Vân Hoa trưởng công chúa là thế nào vậy ạ?” Lão phu nhân đầy vẻ kiêu hãnh: “Thái Hậu là muội muội ruột của ta, phong cho con làm trưởng công chúa thì dễ như trở bàn tay thôi.” Trong lòng ta hiểu rõ bà lo lắng ta ở kinh thành bị chèn ép, nên mới đặc biệt đi cầu xin muội muội mình. Lòng ta dâng lên một tia cảm động, lập tức bắt đầu nịnh nọt: “Oa ~ Mẫu thân lợi hại quá, xem ra sau này ở kinh thành con cũng có thể ngang nhiên mà đi lại rồi.” Bà cười tủm tỉm: “Đó là đương nhiên, tức phụ nhi của ta, dù có bò mà đi cũng không ai dám nói nửa lời.” Thấy mẫu thân mình nói càng lúc càng quá đáng, Mạnh Tuần vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuong-tao/5212351/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.